Tất Cả Đệ Tử Của Ta Đều Có Tư Chất Đại Đế

Chương 1812: Hồng Anh người theo đuổi? (3/7)

Sau khi Tiểu Hắc dùng Cường Ma Huyết Sát Đan, thực lực tăng vọt thật sự quá mức kinh thiên động địa. Vốn còn bị cắn thuốc sau, Tô Hằng đè ra đánh, bây giờ lại một quyền đánh bay Tô Hằng, dính chặt vào mái vòm phía trên. Cảnh tượng này khiến tất cả mọi người im bặt, trong chốc lát tĩnh lặng như tờ. Chỉ là đôi con ngươi run rẩy không ngừng kia biểu thị sự kinh hãi mãnh liệt trong lòng bọn họ. Đồng thời cũng cảm thấy mặt có chút đau rát. . . Bất quá, trong lòng cũng vẫn khó mà tin nổi, một kẻ chỉ là man di tử đệ, làm sao có thể lấy ra đan dược còn cường đại hơn cả Túc Huyết Đan? Loại đan dược này ở cái nơi mà đến cả cứt chim cũng không có ở phàm nhân giới kia có thể xuất hiện sao? Tô Hằng ho ra một ngụm máu tươi, từ trên mái vòm rơi xuống, đáp trước người Tiểu Hắc, sắc mặt kinh nghi bất định nhìn chằm chằm Tiểu Hắc, "Ngươi làm như thế nào?" Tiểu Hắc thản nhiên nói: "Ngươi đừng quản ta làm như thế nào, chi bằng nói dược hiệu của ngươi còn có thể tiếp tục bao lâu? Còn muốn lãng phí chút thời gian vào chuyện ăn nói hay sao?" Nói đến đây, Tiểu Hắc đột nhiên lắc đầu: "Bất quá cũng không quan trọng, hiệu quả của đan dược dù có qua đi thì ngươi cũng không phải là đối thủ của ta." Tô Hằng cảm thụ được lực lượng trong cơ thể bắt đầu dần xói mòn, cũng hiểu không thể kéo dài nữa. Huống chi. . . lời Tiểu Hắc nói cũng không cho phép hắn mang xuống nữa. Hắn nổi giận gầm lên một tiếng, thân thể đỏ rực lao thẳng đến Tiểu Hắc! Tiểu Hắc nhìn bóng người đỏ nhanh chóng tới gần, nhưng không hề có chút dao động, trong đôi mắt tràn đầy sát ý đỏ rực kia lại ngoài ý muốn lộ ra vẻ bình tĩnh. Cỗ sát khí huyết sắc này kích phát khí huyết của Tiểu Hắc, đồng thời cũng tăng cường Thánh Ma huyết mạch. Khiến Tiểu Hắc bây giờ như Ma Chủ từ trên trời giáng xuống, đối đãi những người khác như nhìn sâu kiến, là một thái độ của thượng vị giả đối với hạ vị giả. Tô Hằng. Bây giờ trong mắt Tiểu Hắc chính là một hạ vị giả. Trong trạng thái này, Tiểu Hắc căn bản không hề có ý định vận dụng toàn lực, chỉ bình thản giơ tay. Bàn tay nắm thành quyền. Vào khoảnh khắc bóng đỏ tới gần, hắn tung ra một quyền! Nhìn như một quyền giản dị tự nhiên, lại khiến không gian lần nữa bị nén ép! Âm bạo đột ngột vang lên! Đột nhiên đánh trúng lên người Tô Hằng vừa xông tới! Rắc rắc rắc rắc! Tiếng xương vỡ vụn thanh thúy, trong đại điện đang im phăng phắc này lại rõ ràng đến thế. Tô Hằng lao tới thì nhanh, nhưng bay ra ngoài lại càng nhanh hơn. . . Cho đến khi đập vào tường, mới dừng lại được. Nhưng dưới một quyền này của Tiểu Hắc, xương cốt toàn thân Tô Hằng phảng phất vỡ vụn, treo trên tường không thể động đậy mảy may. Tiểu Hắc thấy vậy, hừ lạnh một tiếng: "Chút thực lực ấy, lại có gan trào phúng sư môn của ta? Như các ngươi mong muốn, ta đã lấy ra át chủ bài, sao ngược lại hai người các ngươi ngay cả một quyền cũng không đỡ nổi?" Vừa nói. Tiểu Hắc lóe lên thân hình, chưa đầy cái nháy mắt đã xuất hiện trước mặt Tô Hằng, bàn tay lớn trực tiếp bóp lấy cổ Tô Hằng, cưỡng ép lôi hắn từ trên tường xuống. Xương cốt toàn thân Tô Hằng đều vỡ vụn, thân thể mềm nhũn như không xương rủ xuống treo, chỉ có thể mặc cho Tiểu Hắc bóp lấy cổ, để cơ thể lơ lửng giữa không trung. Chỉ là, trong mắt Tô Hằng nhìn Tiểu Hắc lại tràn đầy vẻ giận dữ xấu hổ. Mọi người thấy cảnh này, đều yết hầu nhấp nhô, tiếng nuốt nước bọt vang bên tai không dứt. Hoàn toàn nghiền ép. Hơn nữa nhìn Tiểu Hắc, căn bản là không hề dùng bao nhiêu sức lực mà đã nghiền ép Tô Hằng. Phần thực lực này. . . chỉ sợ chỉ có hai vị trí đầu bảng Thương Huyền mới có thể trấn áp được a? Dù cho là kết quả sau khi dùng đan dược. Tiểu Hắc bóp lấy cổ Tô Hằng, nhàn nhạt nói: "Xem ra ngươi cũng chẳng có gì đáng để chiến, lại làm ta chờ đợi phí công một phen." Lập tức, dưới ánh mắt xấu hổ giận dữ của Tô Hằng, hắn vung Tô Hằng như chó chết, ném xuống đất rồi không thèm nhìn thêm. Tiểu Hắc xoay người, nhìn mấy người còn lại, ánh mắt đảo qua, nói: "Các ngươi còn muốn thử lại lần nữa không? Muốn thử ta phụng bồi, nhưng tốt nhất các ngươi cùng lên đi, miễn cho mất thời gian của ta." Những người kia hai mặt nhìn nhau. Ngay cả Tô Hằng đã dùng Túc Huyết Đan cũng không có bất kỳ cơ hội phản kháng, mà đối phương còn chưa hề sử dụng toàn lực. Trong tình huống này. Tự nhiên là không ai dám đón đỡ thế công của Tiểu Hắc, nhao nhao trầm mặc. Thấy mấy người im lặng. Trong mắt Tiểu Hắc lóe lên một tia khinh miệt. Sau đó hắn bước về phía trước, xuyên qua những người kia, đi tới trước thạch đài, không khách khí thu Nhật Nguyệt Lệnh vào tay. Thấy cảnh này. Kỳ Ngộ trêu ghẹo nói: "Hắc huynh, chúng ta còn chưa lên tiếng mà!" Tiểu Hắc hơi nhíu mày: "Ồ? Vậy tới luyện một chút?" Tất Viêm lập tức tránh xa Kỳ Ngộ, ra vẻ không liên quan, nói: "Ta một mực không muốn nói, là Kỳ Ngộ có ý tưởng, đừng tìm ta." Kỳ Ngộ lập tức mặt cứng đờ, nhìn Tiểu Hắc tiến tới, liền vội vàng khoát tay: "Thôi được thôi được, không có gì, dù sao trong tộc sẽ có người khác lấy được Nhật Nguyệt Lệnh, đến lúc đó ta cũng sẽ có." Không sai, Nhật Nguyệt Lệnh là vật vô chủ. Nói cách khác, là có thể bị cướp đoạt, cũng có thể tặng cho. Chỉ là thông thường mà nói. Người đạt được Nhật Nguyệt Lệnh cơ bản đều là người của thế lực lớn, họ sẽ bảo hộ những đệ tử có Nhật Nguyệt Lệnh rất cẩn mật. Tuy rằng cũng sẽ có thế lực hoặc tán tu đạt được. Nhưng sau khi bọn hắn rời di tích sẽ lập tức ẩn mình, Hỗn Độn Giới lớn như vậy, nếu thực sự muốn ẩn trốn thì cũng như bùn trâu xuống biển, không thể tìm thấy được. Vậy nên. Tiểu Hắc cũng đã lấy được Nhật Nguyệt Lệnh. Một bên khác. Ninh Trần Tâm, Thạch Sinh, tiểu thạch đầu, Mộc Uyển Nhi, Phương Khung, Mặc Ngọc cũng đều đã may mắn có được Nhật Nguyệt Lệnh. Hiện tại, trong Thảo Đường chỉ còn lại Hồng Anh là chưa có. Bởi vì. Hồng Anh nơi này quá mức khó nhằn. Nàng không ngờ rằng, Thái tử Nam Thính Phong của Nam Phong thần triều, một trong tam đại thần triều của Hỗn Linh đại lục, lại có thực lực đến như vậy. Theo tin tức mà nói. Thực lực của Hỗn Linh đại lục còn kém hơn ba đại lục còn lại. Nam Phong thần triều tuy là một trong tam đại thần triều của Hỗn Linh đại lục, nhưng khi đặt ở Thương Huyền đại lục thì cũng chẳng đáng nhắc tới. Thế mà Thái tử Nam Thính Phong lại có thể khiến Hồng Anh phải đau đầu. Nhưng chuyện này cũng bình thường, cho dù là tán tu, thì cũng sẽ có những nhân vật có hào quang nhân vật chính. Điểm quan trọng hơn không phải là ở điểm này. Có một tên Sở Ngạn suốt từ khi tiến vào di tích đến giờ vẫn luôn quấn lấy Hồng Anh. Hắn nói là muốn cùng Hồng Anh kết thành đạo lữ. . . Hồng Anh vốn có tướng mạo xuất chúng, nếu như lộ diện ở Hỗn Độn Giới, hoàn toàn có thể tranh đoạt danh xưng đệ nhất mỹ nhân Hỗn Độn Giới với Cửu Bạch Lộ. Khi còn ở nhân gian đã có không ít người sinh lòng ái mộ với Hồng Anh, chỉ tiếc thân phận của Hồng Anh ở nhân gian quá cao quý, cơ bản không ai dám quang minh chính đại theo đuổi. Bất quá, Hồng Anh không có ý định cùng ai kết thành đạo lữ, huống chi đối với Sở Ngạn này, nàng cũng chẳng biết gốc gác thế nào. . . Lúc này. Hồng Anh cùng Nam Thính Phong đang tranh đoạt Nhật Nguyệt Lệnh cuối cùng. Ở nơi đây, cũng chỉ còn có Nam Thính Phong, Hồng Anh và Sở Ngạn. Sở Ngạn ở một bên cười đùa: "Thế nào, nếu như nàng đáp ứng làm đạo lữ của ta, vậy ta liền giúp nàng đánh bại hắn đoạt lấy Nhật Nguyệt Lệnh thì sao?" Hồng Anh mặt lạnh tanh, môi đỏ khẽ mở, "Không cần."
Bạn cần đăng nhập để bình luận