Tất Cả Đệ Tử Của Ta Đều Có Tư Chất Đại Đế

Chương 1450: Kế sách không đánh mà khiến người khác khuất phục.

"Thế nào, điều kiện này hẳn đã vượt quá giá trị của chiếc hải thuyền rồi chứ, cho dù là tiền bối đóng thuyền cho ta thì cũng không lỗ đi?"

Mặc Tầm nuốt một ngụm nước bọt, nói: "Không được, phải bảy ngày."

Diệp Thu Bạch cười nói: "Bốn ngày."

"Ít nhất năm ngày!"

Diệp Thu Bạch đưa Thanh Vân kiếm cho Mặc Tầm, cũng nói: "Tốt nhất ngài không nên rút kiếm ra quá nhanh, hãy chậm rãi rút từng chút một, trước đó cũng phải cất kỹ hết những cơ quan vũ khí xung quanh, nếu không chỉ sợ chúg sẽ bị phá hủy hết."

Cũng không biết Mặc Tầm có nghe lọt tai hay không, hắn đã nhanh chóng vùi đầu vào quan sát Thanh Vân kiếm.

Đây là điểm khác biệt giữa những người điên cuồng vùi mình nghiên cứu so với người bình thường.

Nếu là những người khác, khi nhìn thấy Thanh Vân kiếm sẽ không hỏi thanh kiếm này trước, mà sẽ hỏi chủ nhân của thanh kiếm này là ai, hỏi rốt cuộc thì Diệp Thu Bạch là ai.

Sau khi nghe xong những lời đó, lúc đầu, vẻ mặt của tất cả mọi người đều tràn ngập giận dữ.

Nếu muốn thật sự chiến tranh với Ngải gia, có thể sẽ phải tốn một cái giá rất lớn.

Bên kia, Đới gia.

Không thể nói nói, Diệp Thu Bạch hiểu rất rõ tình trạng hiện tại của bọn họ.

Diệp Thu Bạch bất đắc dĩ lắc đầu, ngồi một bên bắt đầu tu luyện.

Với tư cách là thế lực đỉnh cấp, Đới gia vừa mới tuyên bố khai chiến với Ngải gia chưa được bao lâu mà đã không đánh nữa?

Nhưng Mặc Tầm không nói gì, giống như căn bản không muốn biết, cũng không cần biết.

Trong mấy ngày gần đây, viện trợ của Ngải gia đã tăng thêm rất nhiều, đối phương đang dùng phương thức tiêu hao tài nguyên bất chấp để triệu tập ngoại viện.

Hắn phải nhìn chằm chằm vào Mặc Tầm, không phải vì sợ hắn trộm Thanh Vân kiếm đi, mà là sợ hắn trong lúc nhất thời không kiềm được lòng hiếu kỳ của bản thân mà rút hết Thanh Vân kiếm ra, nếu rút kiếm đến một mức độ không thể thừa nhận được, chẳng phải chết chắc rồi sao?...

Trong mắt hắn, chỉ có những thứ liên quan đến cơ quan và luyện khí mới có thể làm cho hắn nảy sinh hứng thú.

Thế nhưng khi đã nghe xong phần mở đầu của câu chuyện, sự tức giận của Đới gia chủ và các trưởng lão biến thành sự im lặng trầm mặc.

Đến khi ấy, uy tín của Đới gia cũng sẽ bị giảm mạnh, hơn nữa cũng sẽ ảnh hưởng cực kỳ nghiêm trọng đến sự phát triển sau này.

Sau khi Đới Hằng trở về đã báo việc này lại với Đới gia chủ và các trưởng lão.

Huống chi bây giờ Ngải gia còn có Diệp Thu Bạch, một cường giả không biết từ đâu xuất hiện làm chỗ dựa.

Nhưng nếu rút lui thì quá mất mặt.

Đây chẳng phải là tự vứt bỏ mặt mũi của Đới gia sao, và mọi người sẽ chê cười Đới gia dám nói mà không dám làm.

Gia chủ Đới gia nhìn về phía các vị trưởng lão, sắc mặt hắn trầm trọng hỏi: "Các vị trưởng lão, các ngươi thấy thế nào?"

Hơn nữa Mặc Tầm còn vì Diệp Thu Bạch mà tạm thời từ chối lợi ích qua lại giữa mình và Đới gia.

Một gã trưởng lão khác nhìn về phía Đới Hằng, nói: "Thiếu chủ, tầm mắt của ngươi vẫn còn quá hạn hẹp.

Thì giờ đây, sau khi nghe được chuyện của Diệp Thu Bạch và Mặc Tầm thì sắc mặt của gia chủ Đới gia và các vị trưởng lão đều khó coi.

Phải biết rằng còn có một phủ thành chủ đang nhìn chằm chằm vào chúng ta, ngươi thật sự cho rằng bên đó sẽ giữ thái độ trung lập, mặc kệ mọi chuyện sao?"

Nếu như nói lúc trước Đới gia vẫn còn đang cân nhắc, đã thiên về ý kiến tiếp tục đánh nhau với Ngải gia.

"Ai có thể cưỡng lại được cám dỗ đó đây?"

Một khi chúng ta suy yếu, để lộ sơ hở thì phủ thành chủ sẽ trực tiếp thôn tính chúng ta. Nếu như vậy thì Ngọc Lân thành chỉ còn lại một thế lực đỉnh cấp độc đại, đó chính là phủ thành chủ."

Nói đến đây, Đới gia chủ cười lạnh: "Giữ thái độ trung lập chẳng qua chỉ là một cái cớ để tọa sơn quan hổ đấu thôi.

Rõ ràng, thái độ của Mặc Tầm đối với Diệp Thu Bạch tốt hơn Đới gia nhiều.

Ngươi phải nhớ kỹ, chỉ cần chưa phải là tình trạng giết đến đỏ mắt, ngươi chết ta sống thì sẽ không có kẻ địch vĩnh viễn, cũng không có bằng hữu vĩnh viễn. Chỉ có lợi ích mới là vĩnh viễn."

Đới gia chủ cũng nhìn về phía Đới Hằng, nhíu mày nói: "Vẫn chưa đủ thấu đáo, ngươi nên luyện nhiều hơn đi.

Ngươi phải nghĩ xem, nếu như tiếp tục đánh thì cho dù cuối cùng chúng ta thắng được, cũng sẽ phải trả một cái giá rất lớn, thiệt hại nặng nề. Vậy chúng ta sẽ có nguy cơ trở thành một Ngải gia thứ hai, bị thế lực khác theo dõi cắn trả.

Đây chính là một tín hiệu rất không tốt!

Một trưởng lão bất đắc dĩ lắc đầu, nói: "Cũng chỉ có cách của họ Diệp kia là ổn thỏa nhất, có thể bảo toàn thể diện cho Đới gia."

"Ai, không còn cách nào khác."

Thấy thái độ của phụ thân đã buông lỏng, sắc mặt Đới Hằng đại biến, gấp gáp nói: "Phụ thân thật sự muốn cân nhắc ý kiến của Diệp Thu Bạch sao?"

"Hơn nữa, nếu đánh tiếp thì chúng ta sẽ đồng thời đắc tội với hai siêu cấp cường giả..."

Một người chính là Diệp Thu Bạch, người kia chính là Mặc Tầm.

Cho nên nói, loại mua bán này tính đường nào cũng không lời.

Còn không bằng dừng lại kịp thời, tránh tổn thất lớn.

Không thể không nói, Đới gia chủ và các trưởng lão cũng thật là có quyết đoán, người bình thường đã chần chờ luyến tiếc khi đưa ra quyết định như thế này rồi.

"Được rồi, ngươi tự mình đưa Nguyên Thủy Kim qua đó đi... Thuận tiện mang theo vài thứ khác đến Ngải gia." Đới gia chủ trầm ngâm một lúc rồi nói.

Đới Hằng không hiểu hỏi: "Vì sao?"

Gia chủ Đới gia nói với vẻ mặt chỉ tiếc rèn sắt không thành thép: "Nếu như muốn hóa địch thành bạn thì phải bày ra một thái độ chân thành, hiểu chưa?"

Đới Hằng cảm thấy nghẹn khuất, nhưng mà vẫn đưa Nguyên Thủy Kim và các tài liệu khác qua Ngải gia.

Mặc dù thiên phú của Ngải Chi không tính là xuất sắc, chỉ có thể nói là tốt hơn so với người bình thường một chút, nhưng sự nỗ lực của nàng khiến cho Diệp Thu Bạch phải gật đầu công nhận.

Vì thế, trong thời gian năm ngày này, Diệp Thu Bạch vẫn luôn dạy Ngải Chi luyện kiếm.

Ngải Chi cũng là một kiếm tu.

Diệp Thu Bạch do dự một lúc, sau đó gật đầu nói: "Có thể."

"Nhưng mà... Trong khoảng thời gian này, ta có thể đến nhờ Diệp đại ca dạy ta luyện kiếm được không?"

"Sau này chờ ta trở nên mạnh mẽ hơn, ta sẽ tới tìm Diệp đại ca!"

Nhưng có một vài nhân vật đứng đầu liếc mắt một cái đã nhận ra được ẩn tình bên trong.

Trong lầu các nhỏ của Mặc Tầm.

Ngải Chi đưa Nguyên Thủy Kim tới, đồng thời còn nói lại tin tức này cho Diệp Thu Bạch.

"Diệp đại ca, phụ thân ta bảo ta cảm ơn ngươi. Những tài liệu mà ngươi cần đã tìm được một nửa rồi, không bao lâu nữa là sẽ chuẩn bị đầy đủ hết."

Nhìn thiếu nữ đang nở nụ cười rạng rỡ trước mặt mình, Diệp Thu Bạch cười nhạt nói: "Có qua có lại mà thôi. Đã đồng ý với các ngươi thì đương nhiên phải làm xong mới có thể rời đi."

Nghe vậy, gương mặt của Ngải Chi cứng đờ, nói: "Diệp đại ca, ngươi phải đi sao?"

Diệp Thu Bạch gật đầu nói: "Năm ngày sau ta sẽ đi, còn ba loại tài liệu khác cần ta đi tìm."

Gương mặt nhỏ nhắn của Ngải Chi dần ảm đạm.

Nhưng mà cũng biết rằng Diệp Thu Bạch sẽ không thể ở mãi tại một nơi nhỏ bé như Ngọc Lân thành, nàng suy nghĩ một chút rồi miễn cưỡng nở nụ cười.

Điều này khiến cho rất nhiều người không hiểu ra sao, không phải còn đang chuẩn bị đánh nhau à? Sao đột nhiên lại thay đổi đột ngột thế?

Hai nhà chuẩn bị cùng nhau khai phá Thanh Minh hải, thu hoạch càng nhiều tài nguyên cao cấp hơn.

Rất nhanh, tin tức Đới gia và Ngải gia dự định hợp tác đã truyền khắp Ngọc Lân thành.

Đới Hằng không biết rằng bởi vì chuyện này mà cả vị trí thiếu chủ của hắn cũng bị mất... ...

Mặc dù là nhi tử, nhưng lỡ như khi hắn lên làm gia chủ mà đưa ra những quyết định sai lầm khiến cho Đới gia sụp đổ thì thật sự là xong.

Nhìn bóng lưng Đới Hằng, trong lòng gia chủ Đới gia suy nghĩ, có lẽ Đới Hằng không thích hợp với vị trí gia chủ này?

Cho đến ngày thứ năm.

Mặc Tầm trả lại Thanh Vân kiếm cho Diệp Thu Bạch, Diệp Thu Bạch cũng định rời đi...
Bạn cần đăng nhập để bình luận