Tất Cả Đệ Tử Của Ta Đều Có Tư Chất Đại Đế

Chương 552 - Tinh Không Thành Bảo

. . . . . . . . . . . . . . . . .

Nghe lời Diệp Thu Bạch nói.

Hồng Anh suýt chút nữa cầm lấy Luân Hồi thương đại chiến một trận.

Nhưng mà ngại các sư đệ đều đang chỗ này, phải chừa chút mặt mũi cho đại sư huynh nên thôi.

Còn cần đại sư huynh hỗ trợ cõng nồi nhiều lần nữa mà.

Dù sao chuyện ném nồi cho đại sư huynh vẫn rất quen thuộc và thuận tiện nha.

Diệp Thu Bạch đang dạy bảo Tiểu Thạch Đầu đột nhiên cảm giác cả người run lên.

Kẻ nào đang tính toán mình đây?

Diệp Thu Bạch bất đắc dĩ,"Còn nhỏ mà thế này rồi, lớn lên không phải thành Hỗn Thế Ma Vương sao?"

". . . . . . Mục Phù Sinh, ngươi đứng bên nào đây!"

Vừa nói vừa dùng mặt cọ đùi Hồng Anh, cái mũi còn không ngừng kích thích.

Diệp Thu Bạch:

"Được rồi đại sư huynh, ngươi cũng đừng nói nữa, Tiểu Thạch Đầu còn nhỏ không hiểu chuyện."

Mấy người Diệp Thu Bạch mang theo Tiểu Thạch Đầu về tới Thảo Đường.

Lúc này, Tiểu Thạch Đầu ủy khuất chạy tới sau lưng Hồng Anh, kéo lấy váy nàng, đem vùi đầu ở Hồng Anh thon dài trên đùi.

"Được rồi được rồi, đưa Tiểu Thạch Đầu trở về trước.". . . . . .

Tiểu Thạch Đầu cũng vội vàng gật đầu,"Đúng vậy đúng vậy, ta chỉ cảm thấy chơi thật vui!"

Thấy thế, Hồng Anh cũng không đành lòng, sờ sờ đầu Tiểu Thạch Đầu, cầu tình:

Mục Phù Sinh bên cạnh nhỏ giọng nói: "Hình như đại sư huynh mới là Hỗn Thế Ma Vương trong cảm nhận của sư tôn đi. . . . . ."

Từ sau khi sáng lập Trường Sinh giới, vườn rau nhỏ của Lục Trường Sinh có quy mô càng lúc càng lớn.

Sau đó lại chôn vào. . . . . .

Từ vườn rau biến thành một đồng ruộng.

Bên trong Trường Sinh giới.

Giờ phút này Lục Trường Sinh đang tưới nước cho vườn rau.

Mỗi lần trở về chắc chắn có việc.

Lúc này, Lục Trường Sinh nhìn về phía sau, bĩu môi nói:

Đám người Diệp Thu Bạch cũng hiểu sư tôn muốn hỏi gì, không khỏi cười mỉa một tiếng.

Không chỉ có có linh khí, còn có đủ loại ý cảnh cùng với quy tắc chi lực.

Lục Trường Sinh xoay người nhìn về phía Tiểu Thạch Đầu mặt đầy ủy khuất đang trốn sau lưng Hồng Anh.

Linh khí cực kỳ nồng đậm, giống như chỉ cần hút một ngụm liền có thể khiến người tu đạo đột phá cảnh giới!

Mới mấy ngày qua đi mà đã bắt đầu gây chuyện?

Hơn nữa trước đó tiểu đồ đệ còn nói lời son sắt, muốn ra ngoài thực tiễn.

Không phải vừa dạy hắn nên hành sự cẩn thận như thế nào sao?

Thậm chí vượt xa Cầu Đạo sơn rồi!

Ngay sau đó nói:

"Sư tôn, lần này không phải chúng ta gây chuyện mà là Tiểu Thạch Đầu."

Tiểu Thạch Đầu sao?

"Lại không an tâm."

Nghe Lục Trường Sinh hỏi.

"Nói đi, lại phát sinh chuyện gì?"

Lục Trường Sinh đã quá quen.

Mặt Lục Trường Sinh tối sầm, chộp lấy Tiểu Thạch Đầu rồi nâng hắn giữa không trung, mặt đối với mặt nói:

"Ngươi làm cái gì?"

Tiểu Thạch Đầu như sắp khóc, thấp giọng nói:

"Chính. . . . . . Chính là cầm vài bộ quần áo của mấy tỷ tỷ xinh đẹp . . . . ."

Lấy quần áo?

Lục Trường Sinh sửng sốt, nhìn về phía Diệp Thu Bạch:

"Tiểu Thạch Đầu không có việc gì lấy quần áo người ta làm cái gì?"

Diệp Thu Bạch che lại mặt nói:

"Mấy ngày gần đây, quần áo của khuê tú thuộc hơn nửa danh môn vọng tộc ở Vô Biên hoàng thành đều bị tiểu tử này trộm đi."

Phải biết rằng khoảng cách từ Man hoang giới vực đến Vô biên giới vực lớn biết bao. . . . . .

Trước nay hắn chưa từng nghe qua lực lượng thần hồn của một người có thể mạnh đến độ xuyên qua không gian, dò xét địa phương xa như vậy.

Mục Phù Sinh cười khổ.

Lực lượng thần hồn của sư tôn cường đại đến mức này. . . . . .

Đám người Diệp Thu Bạch nhìn nhau.

Thần thức trực tiếp bùng nổ xuyên phá không gian bao trùm cả Vô biên giới vực.

Mặt Lục Trường Sinh đen như đáy nồi, trừng mắt nhìn Tiểu Thạch Đầu rồi nhìn quanh: "Liễu Tự Như đâu?"

"Ta để hắn đi theo Tiểu Thạch Đầu, không chỉ muốn bảo hộ mà còn cũng phải chú ý, tránh cho Tiểu Thạch Đầu gặp rắc rối!"

"Kết quả là giúp ta trông người thế này đây?"

Hồng Anh lắc lắc đầu nói:

"Từ đầu tới cuối chúng ta đều không có nhìn thấy Liễu tiền bối."

Tiểu Thạch Đầu thì nói: "Liễu thúc thúc nói gì đó mà hắn muốn ra ngoài tránh tránh đầu sóng ngọn gió."

Lục Trường Sinh nghe xong cười lạnh một tiếng:

"Tránh tránh đầu sóng ngọn gió?"

Dứt lời liền nhắm mắt.

Nếu trưởng thành sẽ thế nào nữa?

Tuy rằng không phải chuyện gì lớn nhưng mà mới vừa được dạy dỗ xong, hơn nữa tuổi còn nhỏ mà đã làm ra loại chuyện này.

Không đúng không đúng.

Không nghĩ tới tiểu tử này có tiềm chất làm biến thái?

Nghe vậy, mặt Lục Trường Sinh đen thui.

"Hắn nói rằng quần áo của mấy tỷ tỷ rất thơm. . . . . ."

Không lâu sau, Lục Trường Sinh liền cười lạnh: "Hừ, còn muốn tránh?"

Ngay sau đó hắn liền biến mất tại chỗ.

Vài nhịp thở sau hắn lại xuất hiện ở Thảo Đường.

Đồng thời trên tay còn nắm cổ áo một nam tử.

Chỉ thấy trong tay nam tử còn cầm chén trà.

Nam tử khó hiểu, ánh mắt dại ra, giống như đang nói.

Ta là ai, ta ở đâu, có chuyện gì xảy ra?

Nam tử đúng là Liễu Tự Như!

Khi Liễu Tự Như nghe được tiếng cười lạnh bên cảnh, quay đầu nhìn, sắc mặt tức khắc xám như tro tàn!

"Liễu Tự Như, tới nào, chúng ta tâm sự?"

Tâm sự sao?

Liễu Tự Như nặn ra một nụ cười:

"Được. . . . . . Được nha?"

Lục Trường Sinh gật gật đầu, ngay sau búng ngón tay vào ngực Liễu Tự Như.

Liễu Tự Như lập tức biến sắc, bi đẩy lùi ra ngoài!

Đám người Diệp Thu Bạch đổ mồi hôi lạnh, đứng bên cạnh mà không dám thở mạnh.

Thì ra sư tôn nói tâm sự là đạn tâm nha!

Làm xong hết thảy Lục Trường Sinh vỗ vỗ tay, trừng mắt nhìn Tiểu Thạch Đầu.

"Ngươi cho đi diện bích cho ta! Ở trong đầu hồi tưởng nội dung ta dạy trước đó một vạn lần!"

Nói xong, nhìn về phía đám người Diệp Thu Bạch, ngồi trên chiếc ghế:

"Thạch Sinh thế nào? Không phải đi giới vực trung vĩ độ cùng các ngươi sao?"

Nghe vậy, Diệp Thu Bạch lắc lắc đầu, nói:

"Chúng ta cũng không biết, Thạch sư đệ cũng không tới tụ họp với chúng ta, cũng không có nghe được tin tức về hắn."

"Cho nên còn xin sư tôn ra tay, để phòng ngừa Thạch sư đệ gặp nguy hiểm."

Lục Trường Sinh lắc lắc đầu:

"Nguy hiểm thì không có, một khi tính mạng gặp nguy hiểm ta sẽ cảm ứng được."

Nhưng để bảo đảm, Lục Trường Sinh vẫn lấy ra một ngọc bội.

Bên trong ngọc bội có một sợi thần hồn của chúng đệ tử.

Chỉ cần có nó liền có thể cảm nhận được vị trí hiện tại của đồ đệ.

Phóng thích lực lượng thần hồn, cảm nhận được địa phương Thạch Sinh đi qua.

Cuối cùng Lục Trường Sinh cảm ứng đến một vùng tinh không.

Chung quanh có vô số sao trời lấm tấm, tinh thần chi lực cực kỳ nồng đậm!

Đồng thời ở trung tâm trời sao là một tòa thành bảo!

Đây là nơi nào?

Lục Trường Sinh khẽ nhíu mày.

Hắn có thể cảm ứng được Thạch Sinh đang ở bên trong thành bảo.

Nhưng Lục Trường Sinh chỉ vận dụng được một chút lực lượng thần hồn, không phải hình chiếu.

Giới vực trung vĩ độ cách Man hoang giới vực một tầng bình chướng vĩ độ.

Cho nên một chút lực lượng thần hồn của Lục Trường Sinh không cách nào xâm nhập vào bên trong.

Sau đó hắn mở mắt nói:

"Sinh mệnh không gặp nguy hiểm, hình như đi nhầm vào một chỗ bí cảnh."

"Vị trí ở giới vực trung vĩ độ, một vùng tinh không hướng đông."

"Tuy rằng hơi thở sinh mệnh của Thạch Sinh ổn định nhưng thần hồn lại ở trạng thái không ổn định, các ngươi tìm thử xem."
Bạn cần đăng nhập để bình luận