Tất Cả Đệ Tử Của Ta Đều Có Tư Chất Đại Đế

Chương 379 - Gia cố bình chướng?

. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .

Người chung quanh nhìn ba người Diệp Thu Bạch với sắc mặt kinh hãi.

Lấy cảnh giới Bán Đế vượt qua một đại cảnh giới.

Đánh đuổi một tên Tà tộc ngoại vực cấp thống lĩnh, hơn nữa còn đánh thành trọng thương!

Quá trình bắt đầu bằng cảnh Diệp Thu Bạch và tên Tà tộc cấp thống lĩnh đánh ngang tay.

Sau đó là Diệp Thu Bạch dần dần nghiền áp rồi đã thương đối thủ!

Đây là chuyện mà người tu đạo cảnh giới Bán Đế có thể làm được sao?

Đáp án là không thể.

Vậy Diệp Thu Bạch sẽ được gọi là gì?

Bên kia.

Có thể chém giết thì chính là thiên kiêu bên trong thiên kiêu!

Đây là một yêu nghiệt thật sự. . . . . .

Cảnh giới càng cao, vượt cấp càng khó!

Trong đó, Thạch Sinh càng mạnh hơn một bậc, từ đầu tới cuối đều áp chế Tà tộc cấp bậc thống lĩnh.

Tuy rằng Bán Đế và Đế cảnh chỉ khác có một chữ nhưng chênh lệch lớn đến thế nào?

Tình huống của Tiểu Hắc và Thạch Sinh cũng đồng dạng.

Bán Đế cảnh có thể đánh với Đế cảnh sơ kỳ đến trình độ này thì sẽ được xem là một vị thiên kiêu.

Tất cả người tu đạo đều rõ ràng, đây không phải chênh lệch như chênh lệch giữa Càn Nguyên cảnh và Hư Thần cảnh.

Là yêu nghiệt. . . . . .

Trên bầu trời lấm tấm ánh sao.

Nhưng thực lực của tên Tà tộc cấp thống lĩnh này dù cường giả Đế cảnh trung kỳ ra tay cũng không nắm chắc có thể áp chế.

Thạch Sinh tu luyện tinh thần chi lực, sức chiến đấu có thể gia tăng với biên độ lớn!

Hai người đều khiến Tà tộc cấp thống lĩnh bị trọng thương, phải thối lui!

Không chỉ bởi vì Thạch Sinh đã đột phá Đế cảnh, đạt tới Đế cảnh trung kỳ mà còn bởi vì hiện tai đang trong đêm tối.

Nhìn các sư huynh của hắn liền biết.

Mục Khanh Khanh nhìn thấy cảnh này cũng hoàn toàn xó hết nghi ngờ trong lòng.

Chỉ thấy hắn che kín mặt, trong lòng kêu rên.

Nếu như không có sương đen, e là có thể nhanh chóng chém giết hết Tà tộc ngoại vực!

Mục Phù Sinh đột nhiên cảm thấy sư tôn Lục Trường Sinh có chút đáng thương.

Chỉ là dù sương đen bị tịnh thế trận ảnh hưởng nhưng vẫn còn tác dụng tăng phúc cho đám Tà tộc ngoại vực này.

Điểm này Mục Phù Sinh không thể không tán thành.

Tuy rằng thiên phú thật sự rất mạnh.

Một người cẩn thận từng li từng tí mà lại thu phải mấy tên đệ tử cao điệu hay gây chuyện?

Rốt cuộc ba người này có lai lịch thế nào mà có sức chiến đấu cường đại như thế, còn có thể vượt biên tác chiến?

Vì sao phải coa điệu như thế này nha!

Các ngươi nhìn xem, các ngươi nhìn xem!

Ánh mắt những người này đều bị các ngươi hấp dẫn hết rồi kìa?

Vì sao lão ca tâm cao khí ngạo sẽ bái sư?

Chỉ mình Mục Phù Sinh là cảm nhận khác.

Có tiềm lực quá cao!

Tuy rằng hiện giờ cảnh giới của ba người Diệp Thu Bạch không quá cao nhưng chỉ mỗi năng lực vượt biên tác chiến đã có thể đại biểu cho thiên phú của bọn họ!

Lúc này cục diện đang nghiêng về một phía.

Điều khiến mọi người cảm thấy kỳ quái chính là Tà tộc còn lại trong sương đen không có xuất hiện nữa.

Điều này dẫn tới bên Mục Khanh Khanh không tổn thất thêm nữa, nguy cơ được hóa giải.

Nhưng mà . . . . Chính điểm này lại khiến Mục Khanh Khanh nhíu mày.

Rõ ràng có thể ngăn trở bọn họ tiến tới, lại không có xuất hiện.

Chắc chắn bọn Tà tộc còn có âm mưu nào đó.

Hiện giờ đã tới nơi này rồi, đám người Mục Khanh Khanh cũng không được phép lui về phía sau.

Nghĩ tới đây, Mục Khanh Khanh phất phất tay.

"Người bị thương người đứng ở giữa, dùng đan dược chữa thương!"

Ánh sáng duy nhất ở nơi đây chính là một tầng không gian bình chướng trước mắt!

Gió lốc không gian đều phải vòng quanh hai người!

Không gian loạn đối với hai người như cơn gió nhẹ, thổi vào trên thân hai người không gây ra chút vấn đề nào.

Nhưng hai nam tử này lại như không có việc gì.

Không cách nào sinh tồn ở nơi đây!

Ở chỗ này, cả cường giả Hợp Đạo cảnh mà không cẩn thận cũng sẽ phải ngã xuống!

Mọi người tiếp tục đi tới. . . . . . . . . . . . . . . . . . . .

Phương vũ trụ này chia thanh ba vùng vĩ độ, vĩ độ cao, trung, thấp.

Mà muốn rời khỏi vùng vĩ độ hiện tại, có thể dùng thực lực tuyệt đối đánh thủng vách ngăn vĩ độ.

Nếu không thì cần dùng thủ đoạn đặc thù để vượt qua!

Đương nhiên muốn dùng thực lực tuyệt đối đánh thủng thì cảnh giới phải rất cao.

Hiện giờ ở bình chướng giữa vĩ độ trung và vĩ độ thấp có hai bóng người đang đứng trong hư không.

Trong đó, một nam tử áo trắng nhìn về phía trước.

Nơi này là một vùng đen nhánh.

Có cũng chỉ là không gian loạn lưu vô tận cùng với gió lốc không gian cuồn cuộn!

Quyết đoán như nàng là chính xác, cũng là tất yếu.

Đồng thời nếu lui lại, một khi gặp phải Tà tộc ngoại vực lần nữa sẽ tổn thất lớn hơn.

Đây là cách làm chính xác, lúc này mà lui về phía sau, không chỉ chôn vùi một chút ưu thế vừa lấy được mà còn khiến nhiều người bị ngộ hại hơn!

Diệp Thu Bạch nhìn thấy cảnh này, khẽ gật đầu.

Nói xong liền dẫn đầu cầm trường thương tiến về phía trước.

"Người có sức chiến đấu vây quanh bốn phía, tiếp tục đi tới!"

Bình chướng này lập lòe ánh sáng bảy màu rực rỡ lấp lánh.

Trở thành nguồn sáng duy nhất ở khu vực tối tăm, u ám này.

Nam tử áo trắng hỏi: "Nơi này chính là bình chướng giữa hai vĩ độ đi?"

Nam tử còn lật gật đầu nói:

"Bình chướng vĩ độ vô cùng kiên cố, cường giả có thể thiết lập loại bình chướng này tuyệt đối là cường giả hàng đầu vũ trụ!"

"Nhưng mà kỳ quái chính là không ai người biết vị cường giả nào đã thiết lập bình chướng, dù người trong Ám Vực cũng không biết được, cho nên phần lớn người đều phỏng đoán bình chướng do tự nhiên kiến tạo."

Nam tử áo trắng nghe xong có chút ghét bỏ nói:

"Không phải ngươi nói Ám Vực các ngươi có mạng lưới tin tức rộng lắm sao, xem ra chỉ là nói miệng?"

Không sai, hai người này là Lục Trường Sinh và Liễu Tự Như.

Liễu Tự Như nghe Lục Trường Sinh trào phúng, có chút xấu hổ gãi gãi đầu nói:

"Không phải chuyện gì Ám Vực cũng biết nha. . . . . ."

Có lẽ là do không muốn dây dưa ở chủ đề này, Liễu Tự Như nói sang chuyện khác:

"Tiền bối ngươi tới nơi này làm gì? Chẳng lẽ muốn đến trung vĩ độ?"

Lục Trường Sinh lại lắc lắc đầu.

"Không phải ngươi nói cường giả Tà tộc sắp sửa buông xuống vĩ độ thấp sao?"

Liễu Tự Như gật gật đầu:

"Không sai, đúng là ta có nói."

"Không phải ngươi còn nói các thế lực khác cũng có hứng thú với vùng vĩ độ này sao?"

Liễu Tự Như tiếp tục gật đầu.

Đây đều là tin tức mà hắn nhận được từ Ám Vực.

Lục Trường Sinh căm giận bất bình nói:

"Vậy bọn họ tới đây chẳng phải sẽ quấy rầy tới những ngày thanh nhàn của ta sao?"

". . . . . ."

Liễu Tự Như nghĩ, chuyện này liên quan gì đến những ngày thanh nhàn của ngươi chứ?

"Cho nên ta muốn gia cố bình chướng nơi đây một chút, để cho bọn họ không thể vượt qua!"

"Như vậy không phải là giải quyết vấn đề từ căn bản rồi?"

Nghe ý tưởng của Lục Trường Sinh, sắc mặt Liễu Tự Như biến đổi.

Nếu những người khác nói ra lời này, chắc chắn hắn sẽ cười to, cho rằng đang nói đùa.

Nhưng mà Lục Trường Sinh nói ra lời này thì Liễu Tự Như lại tin tưởng hắn nói là thật sự!

Dù sao Lục Trường Sinh chưa từng vui đùa bằng mấy chuyện thế này!

"Gia cố bình chướng?"

Liễu Tự Như xoa xoa trán, nói: "Tuy rằng chỉ là bình chướng giữa vĩ độ thấp và trung vĩ độ nhưng cấp bậc không hề thấp, lai lịch cũng không rõ, ngươi muốn làm như thế nào?"

Có từng luồng hơi thở xuất hiện quanh thân Lục Trường Sinh.

"Ta cũng không biết có thể thành công hay không."

"Nhưng dù thế nào cũng phải thử xem xem."

Giờ phút này.

Vẻ mặt Lục Trường Sinh cực kỳ nghiêm túc!. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .
Bạn cần đăng nhập để bình luận