Tất Cả Đệ Tử Của Ta Đều Có Tư Chất Đại Đế

Chương 216 - Liên thủ sao?

Giết.

Diệp Thu Bạch thật sự giết chết Mộ Dung Mưu.

Giết chết trưởng tử của Mộ Dung gia.

Không hề có một chút do dự hay chần chờ.

Sắc mặt bình thản giống như làm một chuyện không đáng khen, không đáng nhắc tới vậy.

Sắc mặt Mộ Dung Diệc trở nên u ám.

Đúng lúc này, ma khí trong mắt Tiểu Hắc bỗng bùng nổ, hắn nện một quyền vào ngực Mộ Dung Diệc.

Bụp bụp bụp bụp!

Hơn nữa đối phương cũng không có khinh địch hay không nghiêm túc chiến đấu.

Cực kỳ bưu hãn!

Mọi người nhìn một màn này, trong mắt đều ánh lên kinh hoảng.

Hung mãnh không màng gì cả.

Hắn chưa từng nghĩ tới mình sẽ chết ở chỗ này.

Toàn bộ quá trình đều là Mộ Dung Diệc bị đè đánh.

Trong lúc nhất thời, kinh mạch toàn thân Mộ Dung Diệc bị phá hủy sạch!

Mỗi một quyền nện xuống đều tựa như cực hạn của bạo lực!

Còn chết trong tay một tên tiểu bối nữa.

Hai mắt hắn dần trống rỗng.

Khi Tiểu Hắc chiến đầu cùng Mộ Dung Diệc, hắn tựa như mãnh thú Hồng Hoang thoát khốn.

Tuy rằng Mộ Dung Diệc am hiểu trận pháp.

Tiểu Hắc đánh chết một tên cường giả Hư Thần cảnh.

Nhưng am hiểu trận pháp thì hiển nhiên năng lực cận chiến không bằng những người khác.

Từng quyền chạm vào da thịt!

Có thể tưởng tượng được thực lực của Tiểu Hắc phải mạnh hơn cường giả Hư Thần cảnh sơ kỳ bình thường vài phần!

Ngôn viện trưởng và Lâm Hòa Phong quan sát trận chiến này mà không khỏi cảm khái.

Sau đó cận thân.

Đánh đến đối phương không có chút sức đánh trả, đánh đến khi đối phương tử vong!

Uy lực trận pháp của hắn rất lớn, thần bí khó lường!

Còn thêm Vân Hoàng nữ đế Hồng Anh?

Nhưng mà muốn tới gần Mộ Dung Diệc là chuyện rất khó khăn.

Nhưng hắn có thể khẳng định đối phương có thể chống lại cường giả Hư Thần cảnh.

Lâm Hòa Phong không dám tưởng tượng nữa.

Thực lực của bọn họ đã đến đến cấp độ nào rồi?

Nhưng không may cho hắn là Tiểu Hắc có thể dùng một quyền phá trận!

Như vậy những người khác đây?

Diệp Thu Bạch tuyệt đối có thực lực đánh cùng cường giả Hư Thần cảnh một trận.

Thư sinh tên Ninh Trần Tâm thì sao?

Chỉ có thể nói, thân thể Tiểu Hắc mạnh đến mức thái quá...

Một nhân vật bị người khác bỏ qua lại có thể đè đánh một tên cường giả Hư Thần cảnh.

Tiểu Hắc là nhân vật duy nhất trong Thảo Đường hiện tại vẫn chưa được người bên ngoài biết tới.

Một đám đệ tử Thảo Đường đều là quái vật nha.

Nói cách khác, nếu chỉ xét tới các đệ tử trong Thảo Đường thì đã có bốn người có thể đánh đồng với cường giả Hư Thần cảnh.

Cộng thêm sư tôn thần bí của bọn họ, tồn tại có thể dùng một ngón tay tiêu diệt Hư Thần.

Lão thiên à...

Nói là thế lực mạnh nhất đại lục này cũng không quá đâu.

Sắc mặt mấy cường giả Càn Nguyên cảnh phía sau Bắc Phong và lão giả Phật môn đều có vẻ kinh hoàng.

Còn sắc mặt Bắc Phong và lão giả Phật môn thì vô cùng nghiêm trọng.

Hiển nhiên thực lực của đối phương vượt quá tưởng tượng củ bọn họ.

Thực lực của Mộ Dung Diệc tuyệt đối không kém hơn lão giả Phật môn bao nhiêu!

Thậm chí nếu để Mộ Dung Diệp thi triển trận pháp hoàn chỉnh, uy thế còn mạnh hơn cả lão giả Phật môn.

Nhưng ở nắm tay Tiểu Hắc lại xuất hiện một hoa văn mới nho nhỏ.

Còn dặn dò Tiểu Hắc luôn mang theo bên mình.

Đây là lá liễu mà cây liễu cho hắn trước khi đi.

Mà trước khi đến giới hạn nhập ma, lá liễu trước ngực bỗng áp chế cỗ ma khí ngập trời trong cơ thể.

Không phải không có nhập ma.

Nhưng mà lần này hắn lại không có nhập ma.

Thật sự có thể ngăn chặn thế lực này sao?

Lúc này bỗng nhớ tới hứa hẹn của kẻ thần bí.

Sự dụ hoặc thật sự quá lớn, Bắc Phong cũng không thể không căng da đầu mà kiên trì.

Nghĩ đến đây, Bắc Phong mới gật đầu với lão giả Phật môn, sau đó nói với mấy người phía sau: "Được, tiếp tục tiến về phía trước đi."

Đoàn người rời đi.

Mấy người Diệp Thu Bạch thấy cảnh này cũng không có ngăn cản.

Hiện tại còn không phải thời điểm hoàn toàn xé rách da mặt.

Ngay sau đó hắn nhìn về phía Tiểu Hắc.

Thể chất của Tiểu Hắc đặc thù, sau mỗi lần ra tay đều sẽ nhập ma, không nhận nhận ra ai.

Nhưng bây giờ chứng kiến tận mắt vẫn cảm thấy vượt quá sức tưởng tượng.

Hắn cũng có nghe đôi chút về thực lực của đối phương.

Thành chủ Bắc Nguyên thành Bắc Phong nhìn bốn người Thảo Đường thật kỹ.

Dù là lão giả Phật môn cũng không cách nào làm được chuyện này!

Nhưng lại lấy tư thế nghiền áp đánh chết Mộ Dung Diệc, đánh chết một cường giả Hư Thần cảnh sơ kỳ.

Tuy rằng Tiểu Hắc cũng không cho Mộ Dung Diệc cơ hội thi triển thêm trận pháp.

Đây là dấu hiệu của Vạn Cổ Ma Thể tầng thứ ba!

Khác với hoa văn ngọn lửa và hoa văn hàn băng!

Trong hoa văn nho nhỏ này có sát khí lưu động!

Nhưng hiển nhiên vẫn chưa có đầy đủ.

Chỉ khi nào hoa văn này trải rộng toàn bộ thân thể Tiểu Hắc thì mới luyện thành Vạn Cổ Ma Thể tầng thứ ba.

"Chúng ta cũng đi thôi."...

Đoàn người lại tiếp tục tiến lên.

Dựa theo lộ tuyến đã định trước xuyên qua từng tòa băng sơn.

Cuối cùng trở lại một băng nguyên.

Nhiệt độ nơi này hạ xuống thấp hơn nữa.

Nhưng mà lại không có cuồng phong mang theo từng mảnh băng sắc nhọn.

Bởi vì giờ phút này, dù không có cuồng phong thì khí lạnh cũng đã có thể xuyên thấu qua lá chắn linh khí rồi, mọi người cảm nhận như có một phen thanh đao nhỏ đang chui vào thân thể mình!

Đồng thời còn nghe được tiếng ma thú thở hổn hển cùng với tiếng gầm gừ quanh quẩn.

Từng hơi thở làm người ta cảm nhận được những ma thú này đều ở cấp bậc Hư Thần cảnh!

Số lượng không ít.

E là bọn họ đã tới chỗ sâu trong cực bắc băng nguyên rồi.

Ngôn viện trưởng cảnh giác quan sát, hơi thở phát tán, luôn chú ý tình hình xung quanh.

"Các vị cẩn thận, nơi này có rất nhiều ma thú, đều là Hư Thần cảnh."

"Nếu như bị vây quanh ở đây thì hậu quả khó mà tưởng tượng được."

Mọi người đều gật đầu, cảnh giác nhìn quanh, thật cẩn thận đi về phía trước.

Nếu có một hai con thú Hư Thần cảnh thì không có đáng lo ngại.

Điều khiến mọi người phải cảnh giác chính là nếu như bùng nổ chiến đấu, hấp dẫn nhiều ma thú tới vây quanh thì phải làm sao?

Đến lúc đó sẽ không tránh khỏi tổn thất.

Còn có khả năng bị ma thú vây công đến chết!

Mọi người càng đi tới thì những cơn lốc linh khí càng thêm cuồng bạo!

Linh khí ở nơi này đã sền sệt như chất lỏng rồi.

Linh khí khiến bước chân của đám người trở nên chậm hơn.

Chầm chậm tiến tới.

Cảnh giác xung quanh.

Rốt cuộc bọn họ cũng phải ngừng lại.

Không phải là đã tới nơi muốn tới.

Mà là...

Không cách nào đi tiếp nữa!

Trước mắt có một cơn lốc linh khí thật lớn!

Cơn lốc linh khí này giống như rút cạn linh khí của cả đại lục mà hội tụ về đây vậy, tạo hành từng trường đao linh khí.

Từng thanh trường đao linh khí lại biến thành cơn lốc linh khí ngăn cản đường bọn họ đi.

Cũng không cách nào vòng qua.

Bởi vì tất cả mọi người đều thể cảm nhận được ở trung tâm cơn lốc linh khí to lớn này chính là đồ vật mà bọn họ muốn lấy được.

Không lâu sau.

Đoàn người Bắc Phong cùng với lão giả Phật môn cũng xuất hiện ở nơi này.

Nhìn gió lốc linh khí to lớn này, sắc mặt cả đoàn đều có vẻ nghiêm trọng, không có tới trước.

Nếu tùy tiện tiến vào, dù là cường giả Hư Thần cảnh cũng sẽ bị gió lốc cắt thành mảnh nhỏ!

Bắc Phong cười cười, nói: "E là chỉ có thể liên thủ đi?"

Liên thủ?

Như thế nào liên thủ.

Tất cả mọi người đều có ý đồ riêng, đều muốn lấy được thần vật bên trong.

Lại sao có thể yên tâm đưa lưng về phía người khác chứ?

Mọi người vẫn tiếp tục chờ.

Một ngày chậm rãi trôi qua.

Cơn lốc linh khí vẫn không ngừng rong ruổi, càn quét.

Rốt cuộc thì các thế lực, tông môn khác cũng tới nơi này.

Bắc Phong cười nói: "Liên thủ, sau đó bằng bản lĩnh giành lấy vật bên trong, hoặc dọn đường trở về."

"Nhưng mà ta nghĩ các vị cũng không cam tâm mà cứ trở về thế này?"

Mọi người liếc nhìn nhau một cái, rốt cuộc đồng ý đề nghị của Bắc Phong.

Hiện tại cũng không có biện pháp nào khác.
Bạn cần đăng nhập để bình luận