Tất Cả Đệ Tử Của Ta Đều Có Tư Chất Đại Đế

Chương 1035 - Nam tử thần bí

. . . .

Ba người Lạc Phong cẩn thận đi ở phía trước, khí tức phóng ra ngoài, chuẩn bị ứng phó nguy cơ bất kỳ lúc nào.

Thế nhưng càng tiến về phía trước thì sương mù ảo cảnh càng lúc càng nồng đậm, thậm chí trong không gian đã xuất hiện màu hồng phấn.

Nếu như không có Vân Huyễn đan chống đỡ, chỉ sợ dù là cường giả Thần Hoàng cảnh đỉnh phong như ba ngời Lạc Phong cũng không cách nào chống đỡ quá lâu.

Đột nhiên ba người Lạc Phong cùng với mấy người Mục Phù Sinh dừng bước, ánh mắt tràn đầy ngưng trọng nhìn về phía trước.

Bọn họ biết vì sao ở nơi nguy hiểm đánh dấu màu đỏ này lại không gặp phải một đầu ma thú nào.

Ở phía trước của họ, bên trong sương mù dày đặc màu hồng.

Có một cỗ thi thể ma thú khổng lồ nằm trên đầm lầy.

Là cao hơn!

"Ồ? Thật sự không ngờ ở địa phương này còn có người có lực lượng thần thức cường đại tới mức này."

Lạc Phong kinh hãi nói.

Lúc này có một tiếng nói đột nhiên truyền tới.

Có người đã tới nơi này trước sao?

Chỉ thấy một nam tử mặc đồ đen, dáng người cao gầy, trên mặt có hoa văn màu đen đang tươi cười nhìn bọn họ.

Khắp thân thể đều có từng luồng khí tức màu đen bám vào, như đang cắn xé, ăn thịt.

Mục Phù Sinh lập tức quay đầu tập trung vào đối phương.

Khí tức này vẫn chưa tiêu tán, đại biểu cho người giết chết những ma thú này vẫn không có đi xa!

Có chuyện gì xảy ra vậy?

Mục Phù Sinh khẽ nhíu mày, thân thể căng chặt, thần thức lặng yên tràn ra ngoài.

Trên hai thi thể có khí tức màu đen tràn ngập.

"Trong loại sương mù ảo cảnh nồng đậm mà còn có thể chém giết nhiều ma thú Thần Hoàng cảnh như vậy, chỉ sợ cảnh giới không thua gì chúng ta, thậm chí..."

Hiển nhiên những ma thú này do nam tử áo đen giết chết.

Những người còn lại cũng chăm chú nhìn theo.

Điều làm họ sợ hãi nhất là trên hai tay của nam tử đang kéo hai thi thể cự thú đầm lầy!

"Ta biết ngươi đang suy nghĩ cái gì, bộ tộc chúng ta vốn có năng lực cảm ứng rất mạnh với thần hồn và những thứ liên quan."

Hơn nữa với cường độ thần hồn của hắn, cho dù là ba tên cường giả Thần Hoàng cảnh đỉnh tu luyện thần hồn như Lạc Phong và Hứa Lạc cũng không thể dễ dàng phát hiện!

Nam tử không hề che dấu mà cười nói:

Mà là chuyện hắn có thể nhận thấy được thần thức của mình phóng ra.

Diệp Thu Bạch nghi hoặc.

Thế nhưng điều khiến Mục Phù Sinh kinh hãi nhất cũng không phải là nam tử có thể giết đám ma thú.

"Các ngươi tiến tới nơi này hẳn là vì vật bên trong, nếu đã như vậy thì chúng ta liên thủ, hiệu suất chẳng phải sẽ cao hơn nhiều sao?"

Đồ Văn Hằng gật gật đầu, tiện tay ném hai thi thể cự thú trong tay sang một bên, bùn đất văng tung tóe.

"Không sai."

Phải biết rằng thời điểm phóng thần thức ra Mục Phù Sinh cũng đã che giấu.

"Xem như là một người du ngoạn khắp nơi đi, cũng không thuộc về Vân Mộng tinh vực các ngươi."

"Bất quá các ngươi có thể đi tới nơi này cũng chứng minh thực lực của các ngươi không tệ, có muốn liên thủ với ta hay không?"

"Liên thủ sao?"

Hình như đoán được ý nghĩ của Mục Phù Sinh, nam tử áo đen cười khẽ một tiếng nói:

"Đồ Văn Hằng."

"Cường giả ở Vân Mộng tinh vực ta đều biết đến, ngươi là người phương nào?"

Lúc này, sắc mặt Lạc Phong trở nên ngưng trọng nói:

Tiểu Hắc nhíu mày nói:

"Thế nhưng chúng ta cũng không biết mục đích của ngươi. -

Đối với hơi thở mà Đồ Văn Hằng phát ra, Tiểu Hắc luôn có cảm giác quen thuộc khó hiểu.

Đồ Văn Hằng cười khoát tay áo, nói:

"Yên tâm, mục đích của các ngươi không xung đột với ta, ta chủ yếu muốn rèn luyện, gia tăng thực lực của mình thôi."

Rèn luyện, gia tăng thực lực?

Sắc mặt ba người Lạc Phong trở nên cổ quái.

Đến sinh mệnh cấm khu rèn luyện, đây là phương thức rèn luyện mà người bình thường có thể nghĩ ra được?

Huống hồ nếu như đến sinh mệnh cấm khu rèn luyện mà không màng bí bảo, sao có thể chứ?

Diệp Thu Bạch nhanh chóng phản ứng lại:

Lần đầu tiên ba người Lạc Phong nghe được từ này.

Nội hạch ảo cảnh sao?

"Bởi vì nơi này rất gần nội hạch ảo cảnh."

Đồ Văn Hằng như là một người hiểu rõ khu vực này, chậm rãi nói.

Dù sao cũng không ai dám thăm dò khu vực này.

"Đã như vậy thì hợp tác với hắn đi."

Thực lực của đối phương chắc chắn không thua kém ba người bọn họ.

Hợp tác với Đồ Văn Hằng chính là biện pháp tốt nhất trước mắt.

Bốn người Diệp Thu Bạch thấy thế cũng chỉ có thể gật đầu.

Chỉ có Mục Phù Sinh và Tiểu Hắc vẫn quan sát Đồ Văn Hằng, không biết là đang suy nghĩ cái gì. ...

Mọi người đi theo phía sau Đồ Văn Hằng.

Vừa đi Đồ Văn Hằng vừa nói:

"Các ngươi có biết vì sao sương mù ảo cảnh ở nơi này lại nồng đậm hơn những nơi khác như không?" Mấy người lắc lắc đầu.

Điểm này ngay cả ba người Lạc Phong cũng không biết.

Vân Trạch bỗng lên tiếng:

"Lời hắn nói... Là sự thật, muốn từ nơi này ra ngoài quá mức khó khăn, trong tình huống sương mù ảo cảnh nồng đậm che lấp, khu vực này như biến thành mê cung, sớm hay muộn gì cũng sẽ bị ma thú vây công cùng với tiêu hao linh khí mà mê thất ở đây."

Sắc mặt ba người Lạc Phong thay đổi.

Ngay cả đường ra ngoài cũng không tìm được."

"Nếu không liên thủ với ta, hẳn là các người sẽ khó mà sinh tồn ở nơi này.

Dường như sợ đám người Diệp Thu Bạch từ chối, Đồ Văn Hằng lại cười nói:

"Ngươi nói sương mù ảo cảnh bên trong Vân Mộng trạch đều do nội hạch ảo cảnh phát ra.

Mà nơi này là nơi gần với nội hạch ảo cành?"

"Thông minh."

Đồ Văn Hằng gật gật đầu, nói:

"Đây cũng là chí bảo trân quý nhất trong Vân Mộng trạch. Các ngươi tiến tới nơi đây vì nó đúng không?"

Mặc dù không đúng nhưng cũng không thể bại lộ mục đích của Tiểu Hắc.

Thế nên Diệp Thu Bạch gật gật đầu.

Lúc này, Mục Phù Sinh truyền âm cho ba người Diệp Thu Bạch.

"Tên này không đơn giản, hết thảy phải cẩn thận hành động, hắn có thể phát giác được lực lượng thần hồn của ta đại biểu cho hắn cũng là một người tu luyện thần hồn."

Phương Khung cảm thấy khó hiểu nói:

"Hình như hắn ta cũng không bị sương mù ảo cảnh gây ảnh hưởng..."

Tiểu Hắc gật đầu nói:

"Ta cảm thấy khí tức của hắn có chút quen thuộc, giống như ta đã từng cảm nhận được ở nơi nào đó."

Diệp Thu Bạch dứt khoát nói:

"Bây giờ chúng ta cũng không có biện pháp nào tốt, chỉ có thể đi một bước nhìn một bước."...

Sau đó mấy người cũng không nói gì nữa, ma thú đầm lầy ven đường bị Đồ Văn Hằng ra tay xử lý hết.

Điều này cũng làm ba người Hứa Lạc Tam như sinh ảo giác.

Sinh mệnh cấm khu có vẻ cũng không có gì đáng bận tâm?

Nhưng bọn họ đã quân mất một chuyện, nếu như không có Vân Huyễn đan cùng với Đồ Văn Hằng chém giết đám ma thú đầm lầy thì bọn họ đã sớm đi lạc, chìm vào trong đầm lầy hóa thành thi cốt...

Cho đến khi đi theo Đồ Văn Hằng đi tới dưới tán một cây cổ thụ bị cong.

Ở trung tâm thân cổ thụ có một viên châu màu hồng.

Có từng luồng sương mù màu hồng từ viên châu này phát tán ra xung quanh.

Hẳn viên châu này là nội hạch ảo cảnh rồi.

Đồ Văn Hằng đưa mắt nhìn về phía mấy người Mục Phù Sinh, cười nói:

"Chỉ cần đánh nát nội hạch ảo cảnh, chúng ta có thể nhanh chóng đi ra ngoài."

Mục Phù Sinh lúc này đưa ra vấn đề, bình tĩnh nói:

"Thực lực của ngươi mạnh hơn chúng ta, vì sao không tự mình giải quyết đây?"

Ánh mắt Đồ Văn Hằng ngưng tụ, lập tức tươi cười đáp.

"Thủ đoạn của ta không có tác dụng đối với nội hạch huyễn cảnh cho nên muốn dẫn các ngươi đến thử vận khí."

Mặc dù biểu cảm của Đồ Văn Hằng thay đổi rất nhanh bất quá vẫn bị Mục Phù Sinh bắt lấy.

Đồ Văn Hằng giấu giếm gì đó...
Bạn cần đăng nhập để bình luận