Tất Cả Đệ Tử Của Ta Đều Có Tư Chất Đại Đế

Chương 1122 - Húc nhật dương viêm trì!

. . . .

Xem ra một tòa Nguyệt Thần Thạch Sơn khác là do bọn họ mở ra.

Chỉ là Tống Từ cùng với hai người khác cũng không có dấu vết tu luyện tinh thần chi lực...

Nói cách khác, Nguyệt Thần Thạch Sơn khác không cần tinh thần chi lực cũng có thể kích hoạt.

"Thật sự trùng hợp."

Tống Từ cười lạnh một tiếng nói:

"Xem ra các ngươi cũng muốn mở Côn Luân Khư?

Diệp Thu Bạch thản nhiên nói:

Tống Từ đề nghị.

Tống Từ lắc đầu nói:

Diệp Thu Bạch không có phủ nhận, cũng không đáp lại.

"Sao, không còn muốn giả bộ không có đầu óc nữa?"

Tống Từ nhíu mày:

"Vậy các người có tin tức gì?"

"Giám Sát Thánh Điện các ngươi biết rất nhiều, thoạt nhìn có vẻ là cố ý tới đây."

"Trước nay ta chưa từng nuốt lời. '

"Nhưng hẳn là các ngươi hỏi tin tức từ tiền bối Thần Đế."

"Cũng như nhau."

Diệp Thu Bạch liếc Tống Từ một cái.

Tống Từ lạnh giọng hỏi lại:

"Hiện tại tranh giành ngươi chết ta sống cũng không có tác dụng gì. Không bằng cùng nhau phá giải nơi này?"

"Vậy các ngươi có tin tức gì?"

Vào lúc này phải nhanh chóng mở ra bí cảnh truyền thừa của Côn Luân bản khối cùng với Thanh Tiêu bản khối thì mới có thể tiến vào Tổ Đế bản khối.

Khóe miệng Diệp Thu Bạch khẽ nhếch lên.

Diệp Thu Bạch hỏi ngược lại:

"Làm sao, chẳng lẽ các ngươi sợ nói ra rồi chúng ta sẽ không trao đổi cùng các ngươi?

Uông Kinh Châu trầm giọng quát:

"Xem ra các ngươi không thành tâm hợp tác rồi."

Tống Từ đột nhiên khoát tay áo ngăn chặn hai người dùng lời nói công kích, lạnh lùng nhìn về phía Diệp Thu Bạch nói:

Diệp Thu Bạch buông tay nói:

Diệp Thu Bạch gật đầu: "Ừ."

Sau đó nên làm cái gì, chúng ta cũng không biết.

"Húc nhật dương viêm trì, hỏa chi đạo trong đó là do thái dương chi hỏa ngưng tụ mà thành.

Tống Từ cười lạnh:

"Vô tri, các ngươi dám vũ nhục Giám Sát Thánh Điện!"

Túc Trình cũng lạnh lùng nói:

"Có lẽ các ngươi còn không biết danh vọng của Giám Sát Thánh Điện ở vùng vĩ độ cao này."

Thanh danh của Giám Sát Thánh Điện ít nhất cũng hơn đám vô danh tiểu tốt các ngươi đi."

Tống Từ tức giận, có một loại cảm giác như quyền đấm vào bông.

"Ngươi!"

"Chúng ta chưa từng tiếp xúc, cũng chưa từng hợp tác, vì sao phải tín nhiệm các ngươi?"

"Hả?"

Ngươi chỉ ừ thôi?

Tống Từ mở to mắt nhìn về phía Diệp Thu Bạch, dường như muốn nói gì đó.

Diệp Thu Bạch dùng ánh mắt kỳ quái nhìn về phía Tống Từ.

"Ngươi nhìn chằm chằm ta làm gì?"

"Làm gì..."

Tống Từ trầm mặt nói: "Tin tức đâu?"

Diệp Thu Bạch buông tay nói:

"Chúng ta cũng không có tin tức gì, dù mở ra Nguyệt Thần Thạch Sơn hay tìm tới nơi này đều là tự mò mẫm mà thôi."

Nghĩ tới đây, Tống Từ đột nhiên nhếch miệng cười, ánh mắt tràn ngập sát ý nhìn chằm chằm Diệp Thu Bạch, nói:

Bất quá bây giờ mục đích của bọn họ là mau chóng mở ra Côn Luân Khư cho nên cũng chỉ có thể nhịn xuống.

Tống Từ rất muốn chửi ầm lên.

Có phải ngươi muốn chiến một trận không?!

"Để báo đáp các ngươi, chúng ta cũng sẽ cố hết sức phá giải nơi đây, mở ra Côn Luân Khư... Ừ, dùng tin tức mà các ngươi cung cấp."

Diệp Thu Bạch chọc người tức chết không đền mạng nói:

Hồng Anh cũng gật đầu nói:

"Chúng ta quả thật không có tin tức gì khác."

"Hơn nữa chúng ta cũng không có chủ động hỏi các ngươi, là tự ngươi nói ra."

"Nói tóm lại, không liên quan đến chúng ta!"

Thật sự đám người Diệp Thu Bạch cũng không có nói sai.

Tống Từ chỉ cảm thấy ngực mình có lửa đang cháy.

Bị đùa giỡn... Bị đùa giỡn triệt để!

Tống Từ chưa bao giờ ăn thiệt thòi thế này!

Trong lúc nhất thời, sát ý đối với đám người Diệp Thu Bạch tăng thêm vài phần.

Diệp Thu Bạch dùng ánh mắt trêu tức nhìn đám người Tống Từ nói.

"Không có, ta chưa từng nói qua chuyện tin tức, dù sao chúng ta căn bản cũng không có tin tức nào khác."

"Nói như vậy là ngươi đang đùa giỡn chúng ta?"

Sắc mặt Tống Từ cũng đen như đáy nồi, âm trầm nói:

Uông Kinh Châu rốt cục không thể nhịn được nữa, tiến lên một bước, khí tức bùng nổ!

"Ngươi!"

"Chúng ta sẽ có một trận chiến, một trận sinh tử chiến."

Diệp Thu Bạch nhún vai:

"Ta không ngại."

Dứt lời, Tống Từ không để ý tới đám người Diệp Thu Bạch nữa, nhìn về phía Húc Nhật Dương Viêm Trì.

Tuy rằng chỉ cần có người phá giải nơi đây, tạo ra nhật nguyệt giao hỗ thì Côn Luân Khư sẽ mở.

Bất quá bọn họ cũng không biết nếu như dẫn đầu phá giải có thể có chỗ tốt đối với hành trình tiến vào Côn Luân Khư sau đó hay không.

Theo lý thì khả năng mang đến chỗ tốt khá lớn.

Nhưng mà muốn tiến phá giải thì đầu tiên phải chịu đựng được hỏa độc ăn mòn.

Mộc Uyển Nhi đã lấy Cửu Long Hóa Thân Đỉnh ra, bắt đầu luyện chế đan dược.

Ba người Tống Từ kinh ngạc nhìn một màn này.

Lúc này luyện đan?

Hữu dụng sao?

Ba người Tống Từ cười lạnh một tiếng, chỉ thấy trong tay bọn họ đều cầm một ngọc bội.

Trong ngọc bội phóng ra năng lượng hỏa hồng tạo thành một lá chắn quanh thân bọn họ.

Sau đó ba người tiến vào trong hỏa độc.

Hỏa độc tiếp xúc với lá chắn tạo ra tiếng "xèo xèo" nhưng lại không cách nào xâm nhập.

Chỉ là hỏa độc cũng đang không ngừng làm tiêu hao năng lượng của lá chắn phòng ngự, cũng không biết có thể chống đỡ bao lâu.

Giám Sát Thánh Điện chuẩn bị rất đầy đủ.

Sau khi đám người Tống Từ tiến vào, đám người Diệp Thu Bạch cũng không có bắt đầu hành động mà không ngừng quan sát từng hồ dung nham.

Lúc Mộc Uyển Nhi luyện đan, đám người Diệp Thu Bạch cũng không nhàn rỗi.

Vừa giúp Mộc Uyển Nhi hộ pháp vừa suy nghĩ xem rốt cuộc phải thông qua Húc nhật viêm dương trì như thế nào mới có tạo thành nhật nguyệt giao hỗ.

Chẳng lẽ muốn đào cả Húc nhật viêm dương trì rồi nâng lên bầu trời, đặt song song với hai vầng trăng sáng kia?

Hiển nhiên là không thể làm được rồi.

Có thể nói, với thực lực hiện giờ của bọn họ không cách nào làm được...

Ninh Trần Tâm ở bên cạnh thầm nghĩ:

"Lấy tinh hoa bên trong, ngưng tụ áp súc thành thành một mặt trời?"

Mục Phù Sinh lắc đầu nói:

"Không được, trải qua mấy vạn năm tích lũy, hỏa độc quá mức nồng đậm, muốn lấy được tinh hoa nhất định phải lọc sạch hỏa độc."

"Nếu làm thì chắc chắn sẽ bị hỏa độc xâm nhập vào trong cơ thể, lắng đọng trong cơ thể... Cho dù có dùng đan dược của Uyển Nhi sư muội cũng không thể chống đỡ."

Đúng vậy, hỏa độc cấp độ này Mục Phù Sinh cũng không nắm chắc có thể bài trừ ra ngoài cơ thể, nói gì tới chuyện mạo hiểm lọc hỏa độc ra.

Đám người Tống Từ cũng nghĩ tới điểm này cho nên không có nếm thử.

Lúc này, Tiểu Hắc lại đứng ra nói:

"Có lẽ ta có thể thử."

A?

Đám người Diệp Thu Bạch hơi sửng sốt.

Hồng Anh nhíu mày nói:

"Sư đệ đừng xúc động, hỏa độc này không giống bình thường, cho dù thân thể của ngươi cường đại, khi hỏa độc tích lũy đến mức độ nhất định cũng không cách nào bài trừ, đến lúc đó ngươi sẽ gặp nguy hiểm."

Tiểu Hắc lắc đầu cười nói:

"Ta có lòng tin, lúc trước nhiều lần trải qua Thần Hoàng chi hỏa của Hoàng Thiên tiền bối rèn luyện, lại trải qua các loại hỏa diễm rèn luyện.

Thân thể ta có tính đề kháng rất mạnh đối với hỏa chi lực."

"Đồng thời huyết mạch lực của ta cũng có thể không ngừng khôi phục."

"Huống hồ ta cũng có thể dùng hỏa độc để luyện thể."
Bạn cần đăng nhập để bình luận