Tất Cả Đệ Tử Của Ta Đều Có Tư Chất Đại Đế

Chương 670 - Dứt dây đàn

. . . . .

Âm Dương Diệt Thế Lôi Thuật chính là Thiên Linh Thuật đỉnh cấp.

Trước kia Diệp Thu Bạch còn không cách nào tùy ý sử dụng, bởi vì tiêu hao quá to lớn.

Hiện giờ thực lực của Diệp Thu Bạch so với lúc ở Lạc Nhạn tông đã gia tăng không biết bao nhiêu lần.

Đã có thể chịu được tiêu hao khi thi triển Thiên Linh Thuật rồi.

Nhạc Chính Trì nhìn một màn trước mắt mà hơi nhướng mày.

"Thiên Linh Thuật sao? Kỳ ngộ thật sự không tồi, nhưng mà với cảnh giới của ngươi, cho dù có thêm Thiên Linh Thuật cũng không thể nào chống đỡ được một khúc này của ta."

Nhưng mà khi hai đạo lôi đình một âm một dương đồng thời hội tụ vào trên thân thạch kiếm.

Trên mặt đất là thiên quân vạn mã, trên không trung là cự long bay múa.

Hình thành một quang cầu ở mũi thạch kiếm mũi kiếm.

Nếu thạch kiếm bị hủy, dù có chiến thắng Nhạc Chính Trì cũng chỉ có thể kết thúc bằng thất bại.

Hai tay Diệp Thu Bạch cầm chặt thạch kiếm, hai loại lôi đình tương khắc nhau đang không ngừng hội tụ.

Nhưng hiện giờ lại gặp phải chút khó khăn, muốn dùng hết toàn lực phóng thích âm Dương Diệt Thế Lôi Thuật.

Cảm nhận được một cỗ thở hủy diệt đang dần dần bành trướng, sắc mặt Tô Hách thay đổi.

Sau đó hai loại lôi đình mạnh mẽ dung hợp bài xích lẫn nhau sinh một cỗ lực lượng hủy diệt to lớn kiến người ta phải run lên!

Không gian quanh quang cầu không ngừng xuất hiện từng đợt gợn sóng.

Đồng thời còn phải bảo hộ thạch kiếm trong tay sẽ không bị hủy bởi vụ nổ mạnh.

Tuy rằng Diệp Thu Bạch đã có thể khống chế vụ nổ do hai loại lôi đình bài xích sinh ra.

Cầm khúc hóa thành thiên binh thiên tướng, thiên quân vạn mã tiến công Diệp Thu Bạch.

"Đây là công kích mà kiếm tu Biến Huyết cảnh có thể thi triển ra sao?"

Cho nên lúc thi triển âm dương diệt thế Diệp Thu Bạch cần phân tâm bảo vệ vật môi giới là thạch kiếm thật tốt.

Sắc mặt Khâu Lộc cũng tràn ngập ngưng trọng.

Từng tia chớp phóng ra từ quan cầu không ngừng đánh phá chung quanh.

Hắn vừa lui về sau vừa hoảng hốt kêu lên:

Khâu Lộc như ngậm Hoàng liên, chua xót không thôi.

Bởi vì Diệp Thu Bạch cũng có khả năng đánh bại Nhạc Chính Trì!

Hắn muốn nhìn cho rõ.

Ánh mắt Khâu Lộc vốn chỉ tập trung vào mình Nhạc Chính Trì, nghiên cứu cách chiến đấu, tìm kiếm những sơ hở.

Bước một bước tới trước, kiếm trong tay chém từ trên xuống dưới!

Hắn lại một lần nữa xem nhẹ Diệp Thu Bạch.

Thạch kiếm trong tay Diệp Thu Bạch, bao gồm cả hai bàn tay đang nắm lấy chuôi kiếm đều đang không ngừng run rẩy.

Nơi cột sáng quét qua, dù là không khí hay linh khí đều biến mất, khu vực đó tạm thời trở thành một khoảng chân không.

Lực lượng hủy diệt do âm dương bài xích sinh ra mang theo kiếm ý hóa thành một cột sáng trắng đen xen kẽ phóng thẳng về phía thiên quân vạn mã.

Nhưng giờ khắc này hiển nhiên không đủ rồi.

Nếu chọn thi triển Thiên Linh Thuật có uy thế bực này thì Diệp Thu Bạch sẽ làm như thế nào để bảo vệ thạch kiếm hoàn hảo.

Giờ khắc này.

Diệp Thu Bạch cầm chặt thạch kiếm, sắc mặt ngưng trọng.

"Thiên Linh Thuật bình thường không thể đạt tới trình độ này. . . . . ."

Hắn chỉ tò mò chăm chú quan sát thạch kiếm.

Lão giả nhìn thấy cảnh này, cũng không có giật mình vì chiêu thức mà Diệp Thu Bạch đang thi triển.

"Người này đến tột cùng là yêu nghiệt phương nào. . . . . . Thiên Kiếm Phong thật sự có thể bồi dưỡng ra một tên đệ tử kinh khủng thế này sao?"

Hiển nhiên, dù có thể khống chế nhưng mà với tu vi hiện giờ của Diệp Thu Bạch còn phải dùng toàn lực.

Giữa lòng bàn tay có một tia sáng màu xanh lục lóe lên, sau đó bò lên chuôi kiếm rồi bao phủ toàn bộ thân kiếm!

Chính là luồng sáng màu xanh lục này đã bảo hộ thạch kiếm giúp nó không bị lực lượng phản phệ cường đại cắn nuốt. . . . . .

Trước ánh mắt kinh hãi của mấy người.

Thiên quân vạn mã cuồn cuộn bị cột sáng hoàn toàn nuốt sạch, thiên binh thiên tướng phía trên thì không ngừng vung kiếm chém cột sáng.

Từng luồng kiếm mang đánh xuống cột sáng.

Nhưng mà vẫn không cách nào khiến cho nó đình trệ!

Tất cả đều bị cuốn vào bên trong rồi hóa thành kiếm khí nhanh chóng tiêu tán.

Nhạc Chính Trì xem mà sắc mặt ngưng trọng.

Công kích mà cả hai phát ra đã vượt xa người cùng cảnh giới!

Diệp Thu Bạch và Nhạc Chính Trì giao thủ.

Khâu Lộc cũng bất giác phóng thích lá chắn phòng ngự để chống đỡ!

Vết thương càng làm hắn khó khăn hơn!

Hơn nữa trước đó đã bị thương khi giao thủ với Diệp Thu Bạch.

Tô Hách tay cầm trường kiếm chống đỡ dư ba, cho dù chỉ là như ba nhưng vẫn làm hắn cảm thấy cố sức, linh khí đang không ngừng trôi đi.

Âm thanh cuồng bạo trong khoảnh khắc thổi quét ra, giống như một cơn lốc trà ngập kiếm ý!

"Kiếm khúc, Sơn hà phúc!"

Một khúc này chính là một khúc mạnh nhất mà hiện tại Nhạc Chính Trì có thể tấu lên.

Nếu như ngay cả khúc này cũng không thể chống đỡ công kích của Diệp Thu Bạch.

Như vậy hắn cũng không còn sức hoàn thủ!

Gió lốc kiếm ý cuồn cuộn ầm ầm va chạm với cột sáng!

Kiếm ý không ngừng tán loạn!

Hơi thở hủy diệt không ngừng lan ra xung quanh.

Từng trận dư ba nối nhau.

Mười ngón tay không ngừng xào dây đàn cổ!

Hai tay của Nhạc Chính Trì vung vẩy.

Nghĩ đến đây.

Cũng xem nhẹ tu vi Biến Huyết cảnh trung kỳ của Diệp Thu Bạch.

Hiển nhiên hắn đã đã biết mình xem nhẹ uy năng của Thiên Linh Thuật rồi.

Thế tới của cột sáng vẫn không ngừng, đang nhanh chóng đánh đến hắn.

Trong lòng Khâu Lộc cũng nghĩ đến.

Nếu như chính mình đối chiến với Diệp Thu Bạch, có thể giành được thắng lợi hay không?

Đáp án chính là một dấu chấm hỏi.

Răng rắc!

Đột nhiên có một tiếng nứt vỡ trong trẻo vang vọng cả cung điện.

Chỉ thấy mười ngón tay của Nhạc Chính Trì thế mà có máu tươi toát ra!

Một sợi dây đàn đã bị đứt.

Theo sợi dây thứ nhất dứt đoạn.

Tới sợi thứ hai!

Sợi thứ ba!

Giờ khắc này.

Sắc mặt Nhạc Chính Trì tái nhợt, gió lốc kiếm ý cùng cột sáng đồng thời triệt tiêu lẫn nhau!

Nhưng mà đàn cổ trong tay Nhạc Chính Trì cũng rời khỏi tay hắn, rơi xuống trên nền cung điện.

Ba sợi dây đàn đã đứt.

Bản thân Nhạc Chính Trì cũng bị lực lượng phản phệ đánh bay ra ngoài!

Thân thể nện vào trên mặt tường lập loè u quang, phun một ngụm máu tươi.

Hiển nhiên hắn bị trọng thương rồi!

Trái lại Diệp Thu Bạch vẫn đứng tại chỗ như cũ.

Sắc mặt hơi trắng bệch.

Nhưng mà lại không có lui về phía sau một bước nào.

Thạch kiếm trong tay có ánh sáng màu xanh lục lóe lên.

Nó vẫn hoàn hảo như lúc ban đầu.

Diệp Thu Bạch lạnh nhạt nhìn về phía Nhạc Chính Trì, hai ánh mắt đối nhau.

"Ngươi thua."

Mặt Nhạc Chính Trì trông khá khó coi, nhưng thua chính là thua.

Không có gì để nói.

Huống hồ dù ở cảnh giới hay vũ khí hắn đều là người chiếm cứ ưu thế.

"Ngươi thắng."

Nhạc Chính Trì chống thân thể thu hồi đàn cổ, sắc mặt hôi bại nhìn Diệp Thu Bạch, nói:

"Ngày nào đó ta sẽ tiến đến Thiên Kiếm Phong lãnh giáo lần nữa."

Diệp Thu Bạch không có trả lời.

Bởi vì hắn không biết đến lúc đó hắn còn ở Thiên Kiếm Phong hay không. . . . . .

Sau đó chuyển ánh mắt sang người Khâu Lộc.

Nhận thấy được ánh mắt của Diệp Thu Bạch.

Trong lòng Khâu Lộc không khỏi sinh ra một tia hàn ý!

Không tự chủ mà lui về phía sau một bước.

Thấy thế, Diệp Thu Bạch khinh miệt cười:

"Ngươi muốn nhận thua sao?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận