Tất Cả Đệ Tử Của Ta Đều Có Tư Chất Đại Đế

Chương 138 - Di tích của tông sư

Bí cảnh này nằm trong không gian vô tận.

Trong không gian đen tuyền, bí cảnh tựa như một hòn đảo lớn đảo đang trôi lơ lửng.

Nơi tu luyện của Vân Hoàng đế quốc có một Tụ Linh Trận lớn.

Hiển nhiên đại quốc sư đã biến nơi này thành bí cảnh truyền thừa.

Nhưng vì sao Hồng Anh hiểu rõ nơi này như thế?

Nghe Diệp Thu Bạch giải thích, mọi người đã biết.

Hồng Anh chính là nữ đế chuyển thế!

Mà Vân Hoàng đế quốc là đế quốc cuối cùng của đại lục này.

Hồng Anh rất quen thuộc nơi này.

Máu tươi nhuộm hồng phiến mảnh đất này.

Nơi này trải rộng truyền thừa, có thể nhận được hay không vẫn phải dựa vào thực lực và thiên phú của chính mình.

Bốn phía đều là phế tích cùng với đá vụn sau các trận chiến.

Lúc này, có một cột sáng phóng lên cao!

Bọn họ gặp được một ít truyền thừa.

Mọi người đều giật mình.

Đồng thời vẫn còn dấu vết linh khí cuồng bạo.

Hiển nhiên, đã có người tìm được một chỗ truyền thừa.

Hồng Anh thì mỉm cười lắc đầu: "Đều đã qua."

Chỉ là vị trí truyền thừa do đại quốc sư sắp xếp sau khi đế quốc hủy diệt nên Hồng Anh cũng không rõ vị trí cụ thể của các truyền thừa.

Ở bên ngoài đại điện thì có hai hắc thiết khôi lỗi bảo hộ.

"Được rồi, chúng ta đi thôi."

Có vô số người điên cuồng công kích hắc thiết khôi lỗi, muốn phá tan để vào, giành lấy truyền thừa!

Có thể tưởng tượng ra được tràng cảnh chiến đấu lúc đó điên cuồng và thảm thiết đến mức nào.

Những di tích truyền thừa đều có một tòa đại điện.

Diệp Thu Bạch cũng không có hứng thú, hắn tới nơi này để rèn luyện mà thôi.

Mộc Uyển Nhi chỉ vào những di tích: "Hồng Anh tỷ, chúng ta không tranh một chút sao?"

Hắn chỉ đơn thuần đi theo sư huynh sư tỷ.

Bốn người chậc lưỡi, chỉ là khôi lỗi cấp thấp nhất mà đã có thự lực Thủy Dật cảnh.

Bọn họ thấy có người vì di tích mà giết hại lẫn nhau.

Hồng Anh giải thích: "Những hắc thiết khôi lỗi này là khôi cấp thấp nhất trong thuật khôi lỗi của Vân Hoàng đế quốc, có tu vi Thủy Dật cảnh trung kỳ nhưng thân thể cực kỳ kiên cố."

Giống như Thạch Sinh.

Diệp Thu Bạch cũng thấy được không ít người quen.

Cũng có người vì muốn đánh bại khôi lỗi bảo hộ mà liên thủ.

Thời kỳ thượng cổ, trăm hoa đua nở, trăm nhà đua tiếng.

Năm người tiếp tục tiến về phía trước.

Hồng Anh đang suy nghĩ, nếu là đại quốc sư thì nàng sẽ phong ấn bản thân ở nơi nào.

Trên đường đi.

Hồng Anh lắc đầu cười nói: "Không cần thiết."

Còn Tiểu Hắc.

Ninh Trần Tâm có đạo của mình, những truyền thừa này có thể có cũng có thể không.

Trên người hắn đã có nhiều truyền thừa rồi.

Giống như Trương Hách.

Càng về sau, người càng ít dần.

Khôi lỗi trước đại điện truyền thừa cũng chậm rãi biến thành màu đồng thau!

Đồng thau khôi lỗi.

Thực lực nửa bước Càn Nguyên cảnh!

Thân thể kiên cố khó phá vỡ.

Tới nơi này, đã có người chết trong tay khôi lỗi.

Hồng Anh cảm nhận được một hơi thở quen thuộc ở một đại điện có đồng thau khôi lỗi thủ hộ.

"Hẳn là nơi truyền thừa của Dương Viêm Kiếm Tông."

"Hẳn là nơi này rất thích hợp với Uyển Nhi."

Huống hồ hiện tại chỉ có tông chủ Đan Tông và thái thượng trưởng lão Đan Tông.

Luyện đan tông sư thượng cổ mạnh hơn Luyện đan tông sư hiện giờ không ít.

Hồng Anh thấy di tích này, buồn bã nói: "Nơi này là truyền thừa của Luyện đan tông sư."

Trong đó còn có đan hỏa ẩn ẩn.

Khác với các tòa đại điện đã gặp, đại điện này tựa như một cái lò luyện đan.

Giờ phút này.

Mặt đất đã biến thành màu đen.

Hơi thở càng thêm nội liễm.

Trong không gian bắt đầu có từng đợt đạo ý.

Tới nơi này rồi, số lượng di tích truyền thừa cũng bắt đầu ít dần.

Khôi lỗi cũng biến thành ngân giáp khôi lỗi, Càn Nguyên cảnh trung kỳ.

Khi bọn họ tiếp tục tiến về phía trước thì có một tòa đại điện chặn bọn họ lại.

Đại điện đứng lặng ở phía trước!

Đại điện này có màu đen với hình dạng cực kỳ đặc thù.

Một ngày qua đi.

Diệp Thu Bạch nhìn thấy bóng dáng Kiếm Triều Miện trước đại điện truyền thừa của Dương Viêm Kiếm Tông.

Hồng Anh cũng không cảm thấy bất ngờ.

Diệp Thu Bạch cười, lắc đầu nói: "Ta liền không cần, cho các sư đệ tìm trước đi."

Nàng nhìn về phía Diệp Thu Bạch nói: "Sư huynh, có muốn xem thử hay không?"

"Năm đó, Dương Viêm Kiếm Tông có thiên phú siêu quần, đã sờ đến ngưỡng cửa Kiếm Thánh."

"Tính cách của tên Luyện đan tông sư này cổ quái, thích tự nghĩ ra đan phương, rất nhiều đan dược Thiên giai đều do người này sáng chế."

Hồng Anh nhìn Mộc Uyển Nhi rồi nói: "Ngươi thấy thế nào?"

Mộc Uyển Nhi nhìn đại điện, gật gật đầu.

Đám người Hồng Anh cười cười, tiếp tục đi tới.

Trước đại điện có một khôi lỗi đứng lặng.

Khôi lỗi này rất đặc biệt, nó khoác áo giáp vàng kim!

Hơi thở đạt tới Càn Nguyên cảnh đỉnh!

Phối hợp thân thể cứng cỏi này.

Chỉ sợ thực lực đã tới nửa bước Hư Thần.

Đám người Diệp Thu Bạch vừa định ra tay thì có vài bóng dáng cũng vọt tới nơi này.

Người cầm đầu khoác áo choàng đen, khuôn mặt âm u, tóc đen bay lả tả.

Quanh thân hắn như có quỷ hồn bay lượn.

Hơi thở cực kỳ âm u, lạnh lẽo!

"A? Xem ra có người tới trước chúng ta một bước tới, hay là chúng ta liên thủ giải quyết khôi lỗi ở, sau đó cùng lấy truyền thừa?"

Người phía sau hiển nhiên là người hợp tác với nam tử âm u.

Có người nối tiếp nhau đuổi tới.

"Khôi lỗi màu vàng kim sao?"

"Xem ra cấp bậc truyền thừa ở nơi này cao hơn những truyền thừa trước đó không ít."

"A? Là Ly gia Trung Vực, Ly U?"

Có người nhận ra nam tử âm u, sắc mặt trở nên nghiêm trọng.

Gần đây thanh danh của Ly U truyền xa.

Thân có huyết mạch, có thể câu thông quỷ thần.

Ở Thủy Dật cảnh đỉnh liền một mình chém giết cường giả Càn Nguyên cảnh hậu kỳ.

Hồng Anh không để ý đến Ly U.

Đối với những người khác, Hồng Anh cực kỳ cao lãnh.

Diệp Thu Bạch thì cười nói: "Các vị, di tích truyền thừa nơi này rất thích hợp với nha đầu này, chúng ta không muốn dùng chung đâu."

Nha đầu?

Ly U sửng sốt nhìn về phía Mộc Uyển Nhi, cười nói: "Ta tưởng là ai, thì ra là tiểu công chúa Mộc gia nha, chỉ là không phải ngươi không thích tu luyện sao, vì sao lại tới bí cảnh này?"

Đều là một trong ba gia tộc bí ẩn, tự nhiên Ly U biết Mộc Uyển Nhi.

Mộc Uyển Nhi nghe xong hừ lạnh,"Chuyện của ta, ngươi quản được sao?"

Ly U cười khặc khặc nói: "Nói vậy là các ngươi muốn độc chiếm di tích?"

Diệp Thu Bạch gật đầu: "Ngươi có thể hiểu như vậy."

Ly U nhìn về phía người phía sau, cười nói: "Đã nghe chưa, chúng ta đây cũng chỉ có thể giải quyết bọn họ trước rồi phân chia di tích đi?"

Giọng nói trở nên có chút quỷ dị!

Nơi này có khôi lỗi thủ hộ với thực lực cao cường.

Vậy thì truyền thừa trong di tích cũng cực kỳ bất phàm.

Những người khác tự nhiên muốn đạt được.

Hiện giờ nghe Ly U nói, giống như bị điều khiển cảm xúc.

Lúc này, có người đã bị mê hoặc đi tới cạnh Ly U, vây quanh đám người Diệp Thu Bạch!
Bạn cần đăng nhập để bình luận