Tất Cả Đệ Tử Của Ta Đều Có Tư Chất Đại Đế

Chương 413 - Bảy hồn sáu phách

. . . . . . . . . . . . . .

Ba đại gia tộc Vô biên giới vực.

Truyền thừa từ thượng cổ đến nay, thời gian tồn tại còn nhiều hơn so với với bá chủ hiện giờ của Vô biên giới vực, Vô Biên hoàng triều.

Tồn tại thời gian đều phải nhiều đến nhiều!

Mà tam đại gia tộc, ngày thường điệu thấp dị thường.

Cơ bản không người nào có thể nhìn thấy đệ tử các gia tộc này ra ngoài rèn luyện!

Đồng thời cũng không có tâm tư tranh đoạt tài nguyên ở Vô biên giới vực cùng quyền lực.

Nhưng mà ngay cả Vô Biên hoàng triều cũng phải kiêng kị ba đại cổ tộc này mấy phần. . . . . .

Mà đột phá Hợp Đạo cảnh, đạt tới cảnh giới bên trên liền có thể truyền thừa huyết mạch!

Bình thường đều la ba đại gia tộc tìm kiếm đạo lữ giúp nhau.

Ba gia tộc đều có huyết mạch của riêng mình.

Vì phòng ngừa huyết mạch bị pha loãng mà ba đại gia tộc rất chú trọng chuyện lựa chọn sử dụng đạo lữ.

Ba cổ tộc có thực lực sâu không lường được. . . . . .

Hiển nhiên sẽ không cho phép kết làm đạo lữ với nhân sĩ bên ngoài!

Có thể nói.

Chỉ đệ tử gia tộc có huyết mạch chi lực yếu ớt mới có thể kết làm đạo lữ với người bên ngoài.

Lời Kiếm Vô Phong nói Diệp Thu Bạch đã nghe qua trước đó

Nếu đối phương muốn tranh đoạt ngôi vị bá chủ Vô biên giới vực thì e là Vô Biên hoàng triều hiện giờ sẽ không phải là bá chủ duy nhất của Vô biên giới vực.

Không chỉ là thiên phú hoặc thể chất mạnh hơn so với người bình thường.

Nhưng đối với một ít người mà nói cũng là một tầng gông xiềng. . . . . .

Tổ tiên đều là tồn tại đã từng đột phá Hợp Đạo cảnh!

Cho nên Kiếm Vô Phong mới nói như vậy.

Mộ Tử Tình là người Mộ gia có huyết mạch tinh thuần nhất trong mấy vạn năm qua.

Huyết mạch chi lực đối với rất nhiều người mà nói là thứ có thể giúp thể chất và thiên phú tăng lên với biên độ lớn.

Pha loãng huyết mạch chi lực nhưng đổi lại một hậu trường cường đại hậu như thế, rốt cuộc là kiếm lời hay là thua thiệt?

Dù huyết mạch bị pha loãng thì lại như thế nào?

Cả một nữ nhân cũng không thể tự tay rước lấy thì còn nói gì đến tu luyện, truy cầu đại đạo?

"Tuy rằng nói như thế nhưng không đi thử một chút thì làm sao mà biết kết quả đây?"

Bên trong có một bảo khố cất chứa đồ vật mà cường giả các tộc đi vào thăm dò Ma uyên trước kia đã tử vong lưu lại.

Diệp Thu Bạch mỉm cười trả lời:

Nếu Tiểu Hắc không chủ động nói ra thì ba người cũng sẽ không hỏi tới.

Đều là ký ức của mình.

Trên đường đi, ba người Diệp Thu Bạch không có hỏi Tiểu Hắc đã nhớ lại chuyện gì.

Nói một câu không dễ nghe.

Sau đó người các thế lực đều rời khỏi Ma uyên.

Còn Diệp Thu Bạch, Thạch Sinh, Mục Phù Sinh cùng với Tiểu Hắc vẫn lưu lại nơi này.

Tiểu Hắc mang theo ba người đi hướng về phía đại điện màu đen.

Phía sau Diệp Thu Bạch ai?

Chuyện này vẫn nên dựa vào chính mình.

Chỉ là không đến mức bất đắc dĩ Diệp Thu Bạch sẽ không đưa sư tôn Lục Trường Sinh ra.

Đáp án không cần nói cũng biết.

Nhưng hiển nhiên Tiểu Hắc sẽ không giấu giếm mấy người Diệp Thu Bạch.

Bởi vì người Thảo Đường đều được Tiểu Hắc coi là người nhà.

"Sau khi thông qua khảo nghiệm, ta không chỉ có được quyền khống chế Ma uyên mà còn được một mảnh vỡ ký ức."

Ba người nhìn về phía Tiểu Hắc.

Diệp Thu Bạch nói:

"Nói ra không liên lụy sao?"

Tiểu Hắc lắc lắc đầ nói:

"Chính là vì về sau có khả năng liên lụy đến các ngươi nên ta mới muốn nói."

Diệp Thu Bạch nghe xong cũng không nói thêm, vừa đi hướng về đại điện vừa lẳng lặng lắng nghe Tiểu Hắc nói.

"Vấn đề không phải quá lớn, ít nhất đối phương còn không biết ví trí hiện tại của ngươi mà?"

Hắn còn chưa có nói xong thì Diệp Thu Bạch đã ngắt lời, vỗ Tiểu Hắc bả vai cười nói:

"Nếu không thì sau này ta liền một mình . . . . ."

Sau đó mới nói:

Tiểu Hắc yên lặng.

"Nói cách khác, về sau ngươi sẽ gặp nguy hiểm."

"Ta bị trúng kế, bị đánh trọng thương, bảy hồn sáu phách bị đánh tan hết sáu hồn năm phách rồi. . . . . ."

"Mảnh vỡ ký ức không thể gọi là mảnh vỡ ký ức, chính xác là sáu hồn năm phách của ta."

"Hiện giờ ta đã tìm được hai phách. . . . . ."

"Những người đó rất mạnh, ít nhất thì chúng ta hiện tại không cách nào chống cự."

Thạch Sinh hỏi: "Ngay cả sư tôn cũng không phải đối thủ sao?"

Tiểu Hắc lắc lắc đầu nói:

"Thực lực của sư tôn đến bây giờ ta vẫn không nhìn thấu, cho nên không cách nào đánh giá."

"Chỉ là hiện giờ ta đã tìm về hai phách, đối phương cũng sẽ nhận ra ta còn sống, cho nên kế tiếp sẽ toàn lực sưu tầm chỗ ta hạ lạc. . . . . ."

Nghe vậy, Diệp Thu Bạch gật gật đầu, tiếp lời:

"Nhưng chính là bởi vì đồ vật như vậy, có cường giả trong tộc lâp mưu hãm hại ta, tiến hành đảo loạn."

"Nhưng mà vì đồ vật nào đó, đồ vật mà ta vẫn không nghĩ ra."

Bọn họ cũng đã lờ mờ đoán được thân thế Tiểu Hắc không hề đơn giản.

Đối với điểm này, ba người Diệp Thu Bạch cũng không có hoài nghi.

"Trong mảnh vỡ ký ức, hình như trước ta rất rất cường đại, cường đại đến mức có thể coi chúng sinh là sâu kiến."

Tiểu Hắc tiếp tục nói:

Tiểu Hắc do dự chút, ngay sau đó nhỏ giọng nói:

"Khi ta tìm được phách thứ ba thì đối phương đã thể cảm nhận được vị trí cụ thể. . . . . ."

Sáu hồn năm phách này là thứ mà Tiểu Hắc cần phải tìm về.

Diệp Thu Bạch xen mồm nói:

"Cho nên chúng ta phải càng nỗ lực tu luyện nhiều hơn mới đúng."

Tiểu Hắc ngẩng đầu, kinh ngạc nhìn về phía Diệp Thu Bạch.

Thạch Sinh cũng cười nói:

"Tứ sư huynh, ngươi có thể nói cho chúng ta biết chuyện nghĩa là ngươi xem chúng ta như người thân rồi, còn phải nhiều lời sao?"

Mục Phù Sinh bất đắc dĩ thở dài:

"Vốn là sẽ không có nhiều chuyện thế này, dựa theo kế hoạch của ta, ít nhất còn có thể an ổn ẩn giấu mấy ngàn năm."

"Nhưng nếu đã lên thuyền, vậy thì cũng không có biện pháp nào khác rồi?"

Nói xong, Mục Phù Sinh buông tay.

Giọng điệu tuy rằng có chút bất đắc dĩ nhưng lại không hề có ý trách cứ Tiểu Hắc!

Quyết định cùng hội cùng thuyền với Tiểu Hắc.

Nghe được những lời này.

Tiểu Hắc cười gãi gãi đầu nói:

"Được, về sau ta nhất định sẽ bảo hộ các ngươi."

Diệp Thu Bạch: ". . . . . ."

Nghe được lời này, Diệp Thu Bạch càng cảm giác thân phận đại sư huynh của mình là giả.

Hồng Anh, Nữ đế cửu thế.

Ninh Trần Tâm, đạo thống Nho đạo.

Tiểu Hắc, Ma Chủ.

Thạch Sinh, tinh thần chi lực.

Mục Phù Sinh. . . . . . Được sư tôn yêu thích.

Diệp Thu Bạch cảm thấy đại sư huynh mình đây chịu áp lực rất lớn. . . . . .

Khi bốn người đi tới đại điện màu đen thì một cỗ ma ý ngập trời lại thổi quét đến.

Ở cửa đại điện, nam tử tóc đen tiến tới quỳ một gối xuống rồi nói:

"Tham kiến Ma Chủ!"

Tiểu Hắc nâng tay nói:

"Đứng lên đi."

Lúc này nam tử tóc đen mới đứng dậy, sau đó nói:

"Ma Chủ, hiện giờ mấy kẻ phản loạn cũng đã biết được sự tồn tại của ngươi, về sau cần phải hành động cẩn thận, không nên kích hoạt lực lượng từ ba phách, nếu không sẽ dễ dàng bị đối phương phát hiện."

Tiểu Hắc gật gật đầu nói:

"Mang chúng ta đến bảo khố đi."

Nam tử tóc đen gật đầu.

Hiện giờ toàn bộ Ma uyên do Tiểu Hắc làm chủ, dù dọn sạch bảo khố cũng không có ai nói gì. . . . . . .

Bên kia.

Thân vệ của Lân Long Thân vương cũng đã đến Lâm Giới sơn. . . . . .
Bạn cần đăng nhập để bình luận