Tất Cả Đệ Tử Của Ta Đều Có Tư Chất Đại Đế

Chương 674 - Ngươi không thể động vào nàng

. . . . . .

"Tô Mộ U, ngươi đang uy hiếp ta sao?"

Phan Tà cười dữ tợn nhìn xuống phía dưới, nhìn chằm chằm Tô Mộ U, tuy rằng nàng mặc áo bào trắng kín ngươi nhưng khó có thể che lấp thân hình phập phồng quyến rũ, trong đồng tử tràn ngập tà dị thêm sự tham lam.

"Phải biết rằng dù cho ngươi có chết ở chỗ này thì Tô gia cũng không biết là do ta động tay nha."

"Tuyệt Hồn thành có thể che chắn hết thảy sự cảm ứng từ bên ngoài, ta có đích thân ta tay giết ngươi thì trên hồn bài ở Tô gia cũng sẽ không lưu lại chút hơi thở nào của ta!"

Nói tới đây, Phan Tà đột nhiên liếm liếm môi, không chút nào che giấu ý đồ:

"Huống hồ ta đây không đành lòng giết chết mỹ nhân trước, có chuyện gì cũng phải hưởng thụ sảng khoái rồi tính chứ."

Nghe vậy.

Vì sao lại mang theo lực lượng trấn áp tương tự như ở Tuyệt Hồn thành?

Tuy rằng thức hải của bọn họ đang dựa vào bảo vật hoặc lực lượng tự thân thủ vững.

Ngay cả Thúc Long Thao Thiết Đỉnh cũng không thể tế ra!

Trong tình huống thực lực bị hoàn toàn trấn áp, làm sao mà chạy trốn?

Nhưng tức giận thì tức giận.

"Phan Tà, vì sao Vô Gian Luyện Ngục các ngươi không ngừng rút hồn phách kẻ khác?"

Gương mặt thanh nhã của Tô Mộ U vốn đã lạnh lại càng lạnh hơn.

Nhưng chuyện lá cờ trong tay Phan Tà công phá phòng ngự thức hải chỉ là vấn đề thời gian mà thôi!

Bị tiểu tháp trong tay Phan Tà trấn áp nên Tô Mộ U không có bất kỳ cơ hội phản kháng.

Sát ý lóe lên trong mắt nàng.

Ngoại trừ Tô Mộ U cùng với một nam tử có làn da ngăm đen thì trên mặt năm người còn lại đều tràn đyầ sự tuyệt vọng.

Chẳng lẽ là vì tu luyện?

Tòa tiểu tháp này Vô Gian Luyện Ngục lấy được từ đâu chứ?

Nhưng nếu thật sự vì tu luyện gia tăng thực lực.

Đến lúc đó, thần hồn sẽ bị rút ra, không còn khả năng xoay chuyển tình thế.

Đây là chỗ khiến đám người Tô Mộ U cảm thấy khó hiểu.

Tô Mộ U không nói gì.

Phan Tà cười lạnh nói:

"Ngươi không thể động vào nàng."

Bởi vì gióng trống khua chiêng rút thần hồn như vậy sẽ khiến cho các đại tông môn và thế lực thù hận.

"Nếu ngươi động vào nàng, ta sẽ không cách nào bàn giao cho đại sư huynh."

Bọn họ không có khả năng làm ra chuyện khiến người người chú ý thế này.

Tô Mộ U chớp chớp mắt, cảm thấy khó hiểu.

Đại sư huynh của Tiểu Hắc còn không phải là Diệp Thu Bạch?

Đại sư huynh sao?

Đến lúc đó sẽ liên hợp với nhau, lại thảo phạt Vô Gian Luyện Ngục lần nữa, trình diễn đại chiến đã tửng diễn ra ở thời kỳ thượng cổ!

Hả?

Vô luận là Phan Tà hay Tô Mộ U và năm người còn lại đều nhìn về phía nam tử này.

Nam tử chậm rãi nói:

"Tô Mộ U, là đại tiểu thư Tô gia, chẳng lẽ ngươi sẽ nói một ít bí ẩn của gia tộc cho người khác sao?"

Nam tử cao lớn bên cạnh Tô Mộ U nhìn về phía Phan Tà, chậm rãi mở miệng nói:

Lúc này.

"Thay vì tìm hiểu chi tiết Vô Gian Luyện Ngục, ngươi nên suy nghĩ cho tốt, lát nữa nên lấy lòng ta như thế nào thì ta mới có thể tha cho ngươi một mạng!"

Vì sao mà nàng chết rồi thì hắn không cách nào bàn giao cho Diệp Thu Bạch chứ?

Bọn họ chi gian, lại như thế nào nói, cũng bất quá là ích lợi lẫn nhau quan hệ.

Tô gia coi trọng thiên phú và tiền đồ của Diệp Thu Bạch.

Còn Diệp Thu Bạch thì lại coi trọng thế lực Tô gia.

Căn bản không có giao tình sâu sắc gì hết mới đúng.

Nhưng mà Tiểu Hắc lại suy đoán.

Khi đó Mục Phù Sinh cũng suy đoán như hắn.

Không chủ yếu là Mục sư đệ suy đoán.

Tô Mộ U khả năng trở thành người của đại sư huynh.

Nhưng nàng nào đâu biết, Tiểu Hắc có thể là một tên thể tu bình thường sao?

Nếu như gặp phải công kích thần hồn thì khả năng cao là không thể phản kháng.

Mà nhược điểm của thể tu chính là thần hồn.

Nàng biết rõ Tiểu Hắc là thể tu.

"Mau lui lại!"

Tô Mộ U ngưng trọng nói:

Dời ánh mắt sang trên người Tiểu Hắc.

"Dù ta động vào thì ngươi có thể làm gì? Đã bị trấn áp còn có thể làm được gì sao?"

Phan Tà âm u nói:

"Nếu ngươi muốn làm anh hùng cứu mỹ nhân trong tình huống này ta liền bắt ngươi khai đao trước."

Vừa dứt lời.

Phan Tà liền vung cánh tay, cờ xí trong tay múa may chỉa thẳng về phía Tiểu Hắc.

Ngọn lửa màu xanh lục lập loè trong mắt đầu lâu bừng lên, tràn ra và quét tới Tiểu Hắc.

Ngọn lửa xanh lục này không gây tổn thương cho thân thể nhưng đối với thần hồn lại có tính ăn mòn cực kỳ cường đại.

Lây dính một chút sẽ giống như dòi trong xương, lan khắp toàn bộ thần hồn rồi cắn nuốt!

Phan Tà thu hồi nụ cười và ánh mắt tham lam khi nhìn Tô Mộ U.

Nếu mà Tô Mộ U biết được ý tưởng của Tiểu Hắc, với tính cách thanh nhã cao lãnh của nàng, phỏng chừng sẽ đến phá nhà. . . . . .

Nếu để Diệp Thu Bạch biết được ý tưởng của Tiểu Hắc, phỏng chừng sẽ cho hắn một chưởng. . . . . .

Tiểu Hắc tuyệt đối không thể làm cho những người khác nhúng chàm Tô Mộ U!

Cho nên đối với tẩu tử.

Tuy rằng còn không có chân chính trở thành nhưng vẫn có khả năng.

Chỉ thấy Tiểu Hắc nghe nàng nói xong, lại không có hề lui bước chút nào.

Ngược lại nhàn nhạt nói:

"Tẩu tử. . . . . ."

Nói tới đây, Tiểu Hắc tạm dừng một chút.

A, hiện tại còn không thể gọi là tẩu tử.

Nếu gọi thì sẽ có lỗi với Mộ Tử Tình.

"Tô tiểu thư, không cần lo lắng, tự bảo vệ chính mình đi."

Nói xong liền bước ra một bước dưới lực lượng trấn áp cường đại!

Một chân dậm thật mạnh trên nền đất tràn ngập hắc hỏa!

Hắc hỏa lan tràn lên trên thân.

Tô Mộ U nghe được lời Tiểu Hắc nói lại cảm thấy sửng sốt.

Tẩu tử?

Đây là ý gì?

Bọn họ coi nàng như người của Diệp Thu Bạch.

Hay là Diệp Thu Bạch có ý với nàng chứ?

Trước ánh mắt kinh ngạc của Phan Tà.

Tiểu Hắc không ngừng đạp bộ tiến lên!

Lực lượng trấn áp giống như không có hiệu quả đối với Tiểu Hắc.

Thấy thế.

Phan Tà hừ lạnh một tiếng, không ngừng rót linh khí rót vào trong tiểu tháp.

Lực lượng trấn áp bắt đầu không ngừng tăng cường.

Tô Mộ U còn ổn, còn có năng lực chống đỡ.

Nhưng năm người còn lại đã hoàn toàn bị ép nằm sát trên mặt đất.

Hắc hỏa đang không ngừng ăn mòn thân thể bọn họ. . . . . .

Trong lúc nhất thời, tiếng kêu thảm thiết liên tục vang lên.

Nhưng sắc mặt Tiểu Hắc vẫn bình đạm như cũ.

Không ngừng tiến bước dưới lực lượng trấn áp đang không ngừng tăng mạnh.

Mỗi một bước làm hắn càng tới gần ngọn lửa xanh lục đang quét đến.

Ma khí trên thân cũng được phóng thích, bùng nổ.

Từng sợi ma khí giống như muốn vạn vật thần phục chống lại lực lượng trấn áp.

Phan Tà kinh ngạc hơn nữa, hắn nhìn thấy trên thân Tiểu Hắc xuất hiện một bộ áo giáp màu đen.

Năm loại hoa văn lập loè trên bề mặt áo giáp.

Hơi thở cũng bùng nổ trong khoảnh khắc này.

Phan Tà chỉ cảm thấy khi đối mặt với Tiểu Hắc.

Hắn không phải đối mặt với một người luyện thể bình thường mà là đối mặt với vị ma thần!

Ma thần buông xuống!

Vạn vật cúi đầu!

Tiểu Hắc bình đạm, tự cao tự đại nhìn ngọn lửa xanh lục trước mắt mà chẳng thèm chống cự, tùy ý để nó xâm nhập vào trong thức hải!

Tô Mộ U biến sắc.

Người còn lại nhìn thấy một màn này cũng khẽ lắc đầu.

Nhưng mà Tiểu Hắc lại không hề biến sắc.

Ngọn lửa màu xanh lục chỉ là vừa mới xâm nhập vào thức hải liền bị một cỗ huyết mạch chi lực cường đại không cách nào phản kháng đánh tan!

Rốt cuộc tên này là ai?

Thời điểm Tiểu Hắc thi triển Ma thần buông xuống. . .
Bạn cần đăng nhập để bình luận