Tất Cả Đệ Tử Của Ta Đều Có Tư Chất Đại Đế

Chương 1307 - Cửu hoàng tử bình dị gần gũi

"Nghe nói chưa? Trình sư huynh đệ tử thân truyền của nhị trưởng lão lại nhận nhiệm vụ giống như những học viên đặc tuyển kia."

"Ngươi nói là cố ý hay trùng hợp?"

"Những học viên đặc tuyển kia nói ra lời vũ nhục nhị trưởng lão trước mặt mọi người nên các đệ tử thân truyền của nhị trưởng lão muốn liều mạng rồi nha!"

"Nói vậy bọn họ không thể hoàn thành nhiệm vụ đầu tiên rồi."...

Cửu Long thần triều có chín tòa thành trì trọng yếu, Hỗn nguyên thạch và các tài nguyên tu đạo đều do chín tòa thành trì này cung cấp.

Thanh Long thành có ba tòa Hỗn Nguyên Thạch Sơn, có thể nói gần ba phần Hỗn Nguyên Thạch ở Cửu Long thần triều đều sản xuất từ nơi này.

Hỗn Nguyên Thạch chính là tiền tệ thông dụng của Hỗn Độn Giới.

Đối với một hoàng triều, kinh tế cũng là một phần nền tảng.

Trong một biệt viện ở xung quanh không có kiến trúc khác ở Thanh Long thành, cũng ít có người đi lại.

"Người tới là ai?! Đây là trọng địa, không có lời mời không được xông vào!"

Người tu đạo khắp mọi nơi, thực lực cũng không thấp.

Khi đám người Tiểu Hắc tới nơi này liền bị các tướng sĩ ngăn cản.

Thanh Long thành phồn hoa hơn bất kỳ một thành trì nào ở Phàm nhân giới.

Xem xong tướng sĩ thu hồi quyển trục gật đầu nói:

Mà Cửu hoàng tử là người chưởng quản Thanh Long thành, đồng thời còn là Thái tử, lúc này mới bị mấy vị hoàng tử còn lại nhớ thương.

Phong Diệp tiến lên đưa quyển trục nhiệm vụ cho tướng sĩ.

Cho dù tinh vực cường thịnh nhất ở giới vực vĩ độ cao cũng không sánh bằng.

Giờ phút này đám người Tiểu Hắc đã tới Thanh Long thành.

Quanh biệt viện có vô số tướng sĩ thân khoác ngân giáp, tu vi không tầm thường thủ hộ.

Tướng sĩ nhanh chóng tiến vào trong viện.

Bất quá cũng bởi vì Hỗn Độn giới hỗn loạn, cho dù có sự chưởng quản của Cửu Long thần triều, mỗi người vẫn cẩn thận từng li từng tí, trên cơ bản đều là hai ba người đồng hành cùng nhau.

Diệp Thu Bạch nhìn quanh một vòng, không khỏi cười nói:

Tướng sĩ mở ra nhìn, bên trên có con dấu đặc biệt của Hỗn Linh học viện.

"Thì ra là đệ tử Hỗn Linh học viện, chờ một chút, ta đi thông báo."

Lúc này Trình Đại Hải tiến lên cười nói:

Vừa dứt lời thì mọi người liền nhìn thấy nam tử mặc áo trắng xuất hiện, nam tử trông có chút gầy yếu, tóc đen buộc lên phía sau đầu.

Nhất cử nhất động và lời nói của Cửu hoàng tử không hề có sự kiêu ngạo, giống như một người bình thường cực kỳ thân thiện.

Đang lúc nói chuyện thì có tiếng một nam tử trẻ tuổi từ trong viện truyền ra.

Ở Thiên Cơ đại lục còn không có mấy người dám giả mạo người của Hỗn Linh học viện, con dấu của Hỗn Linh học viện, cũng không cần kiểm tra.

"Xem ra Cửu hoàng tử này rất cẩn thận, chung quanh có không dưới hai mươi cường giả Thần Đế cảnh."

Cửu hoàng tử cười mời đám người Tiểu Hắc ngồi xuống, nói:

Lúc Phong Diệp và Trình Đại Hải nhìn thấy lão giả này, vẻ mặt trở nên ngưng trọng.

Trong tiểu viện không có tướng sĩ. chỉ có một lão giả hai mắt che vải xám cũ nát đi theo sau Cửu hoàng tử.

"Nếu như mỗi ngày ngươi đều bị ám sát hơn ba lần, như vậy cũng sẽ cẩn thận thôi, dù sao ta còn chưa muốn chết."

Người quyền cao chức trọng có loại tính cách này dễ dàng lôi kéo được nhân tài.

"Các vị, mời vào tiểu viện nghỉ ngơi."

Nói xong, Cửu hoàng tử liền xoay người tiến vào trước.

Nếu như nói điểm nào làm cho người ta chú ý nhất, vậy chính là đôi mắt giống như có thể thấy rõ hết thảy.

"Các vị là khách quý từ Hỗn Linh học viện, đồng thời cũng là người ta mời tới bảo vệ an toàn, đương nhiên phải nghênh đón."

Cửu hoàng tử cười khẽ một tiếng.

"Sao Cửu hoàng tử điện hạ lại tự mình đi ra nghênh đón?"

"Nhiệm vụ này phát đến Hỗn Linh học viện trong thời gian không ngắn, ta còn tưởng rằng sẽ không có người tiếp nhận, kết quả lần này có nhiều người như vậy."

"Thái tử điện hạ, chỉ sợ những người này còn chưa đủ, ba tên ngay cả Thần Đế cảnh cũng chưa đột phá sao?"

Lúc này, lão giả phía sau Cửu hoàng tử không vui nói: "Cần dưa vẹo táo nứt có ích gì chứ?"

Dưa vẹo táo nứt mà lão giả nói tự nhiên là Diệp Thu Bạch, Thạch Sinh cùng với Mục Phù Sinh...

Cửu hoàng tử nhìn thoáng qua lão giả, mỉm cười nói: "Lâm lão, dù sao cũng là khách nhân."

Lâm lão nghe xong lui về phía sau nửa bước, khẽ khom người nói: "Là lão hủ vượt quá giới hạn."

Cửu hoàng tử gật đầu, lập tức nhìn đám người Diệp Thu Bạch áy náy nói:

"Xin lỗi, dù sao cũng liên quan đến an nguy của ta, hy vọng các ngươi có thể hiểu được."

Ba người Diệp Thu Bạch mỉm cười lắc đầu.

Diệp Thu Bạch nói.

"Cửu hoàng tử này không đơn giản."

Đương nhiên ngoại trừ Trình Đại Hải và Ngọc Thành.

Mọi người tề tụ một chỗ thương thảo đối sách.

Trong một khách điếm ở Thanh Long thành, đám người Phong Diệp tiến vào không lâu thì có người đưa bản đồ tới.

Mục Phù Sinh quá hiểu bộ dạng này. ...

Cửu hoàng tử nhìn đám người Tiểu Hắc rồi nói:

"Lần này ta trở về để tham gia chuẩn bị sắc lập Thái tử."

Tuy rằng Thiên tử Thần triều khâm định Cửu hoàng tử làm Thái tử, bất quá dựa theo quy trình vẫn cần tiến hành chuẩn bị gặp mặt văn võ bá quan, mới có thể chính thức sắc lập thái tử.

Một câu này thôi có thể để người nghe nghe ra được rất hung hiểm.

Tại Cửu Long thần triều, Thái tử chính là Thiên tử tương lai, mấy tên hoàng tử tự nhiên sẽ sốt ruột, nơi tốt nhất để ra tay chặn giết chính là đoạn đường từ Thanh Long thành đến Cửu Long thành.

"Thời gian khởi hành là ba ngày sau, ta sẽ phái người đưa bản đồ đến nơi các ngươi đặt chân."

Dứt lời, Cửu hoàng tử liền cầm lấy chén trà.

Mục Phù Sinh thấy thế liền chắp tay cáo biệt rồi dẫn mọi người rời đi.

Cầm lấy chén trà không nói gì có nghĩa là tiễn khách.

"Hẳn là các ngươi đều hiểu rõ tình huống đi?"

Lúc này Lâm lão mới khựng lại, câm miệng.

Cửu hoàng tử thu hồi nụ cười nhìn về phía Lâm lão.

Lâm lão nghe vậy vội vàng nói: "Thái tử không thể, chuyến này nguy hiểm, bọn họ..."

Cửu Long thành chính là chủ thành của Cửu Long thần triều.

"Bất quá ta cũng không muốn thêm người khác, hi vọng các ngươi có thể hộ tống ta an toàn tới Cửu Long thành."

Mục Phù Sinh cũng gật đầu.

"Tâm cơ và lòng dạ rất sâu."

Phong Diệp nghe vậy sửng sốt.

"A? Sâu sao? Nhìn qua rất dễ nói chuyện mà!"

Có vẻ rất phù hợp với tính cách của những người cuồng chiến đấu.

Mục Phù Sinh lắc đầu, giải thích:

"Thân là hoàng tử, ai mà không có chút ngạo khí chứ? Có thể biến mình trở nên bình dị gần gũi, còn làm tới tình trạng này, có thể nói là phải che giấu từ nhỏ đến bây giờ, biến bình dị thành thói quen, chỉ điểm này thôi đã có thể nói rõ lòng dạ hắn sâu sắc."

"Đồng thời lúc Lâm lão nói mấy lời kia, nếu là người bình thường, tuyệt đối muốn đổi người hoặc là tìm thêm người, nhưng là Cửu hoàng tử vẫn không muốn là vì sao?"

Tín nhiệm sao?

Mục Phù Sinh khẽ cười nói: "Hoàng gia vô tình, cho dù người thân cũng không tin huống chi người ngoài."

"Hắn làm như vậy vì nể mặt Hỗn Linh học viện, sau này trở thành Thái tử mới có tác dụng."

"Thứ hai là vì nhân số nhiều mới dễ dàng để thích khách lẫn lộn khó phân!"

Đây chính là tâm cơ.

Phong Diệp sững sờ nói:

"Sao ngươi lại hiểu rõ như vậy?"

"À, vì ta cũng là hoàng tử, tuy rằng chỉ là hoàng tử của vương triều bình thường."
Bạn cần đăng nhập để bình luận