Tất Cả Đệ Tử Của Ta Đều Có Tư Chất Đại Đế

Chương 1111 - Trọng kiếm lĩnh vực cùng vương giả chi kiếm!

. . . .

Hắt xì!

Trong lúc bất chợt, Liễu Tự Như ẩn nấp trong bóng tối nhịn không được hắt xì một cái rồi lập tức che miệng lại.

Cẩn thận từng li từng tí thả thần hồn chi lực cảm ứng, sau khi nhận ra không có ai ở chung quanh mới thở phào nhẹ nhõm.

"Là ai đang nhắc đến mình?"

Liễu Tự Như không khỏi chửi thầm trong lòng.

Trong tình huống hiện tại không nên suy nghĩ nhiều, dù sao thân đang mang nhiệm vụ.

Mà vị trí hiện tại của hắn chính là lối vào cổ chiến trường.

Không nói tới hai tên cường giả Thần Chủ cảnh, nhiều giám sát sứ nhiều như vậy cũng đã đủ làm cho hắn đau đầu rồi.

"Đến lúc đó để ám chủ cho nhiều điểm khen thưởng, nặng như vậy sống, phải thêm tiền!"

Liễu Tự Như không khỏi cười khổ một tiếng.

Liễu Tự Như lấy ra một khối ngọc thạch, sau khi ghi chép lại cảnh tượng và khí tức nơi này, lúc này mới thu lại.

Hơn nữa, bên trong lều vải treo lơ lửng kia còn có hai đạo khí tức mà hắn không cách nào nhìn thấu...

Sau khi sử dụng cho dù hai tên cường giả Thần Chủ cảnh cũng không thể phát giác được khí tức của hắn.

Chỉ là hiện giờ đề phòng quá mức sâm nghiêm.

Nói xong, Liễu Tự Như lấy một viên đan dược từ giới chỉ, nghiền nát rồi rải lên thân thể.

Hẳn là cường giả Thần Chủ Cảnh của Giám Sát Thánh Điện.

Hơn mười tên Bạch y giám sát sứ cùng với Tử y giám sát sứ, Hồng y giám sát sứ... Như tất cả nhân thủ của Giám Sát Thánh Điện đều bị điều đến nơi này.

Không được, trước tiên ghi chép lại thủ bị nơi này.

Kế tiếp chỉ cần nghĩ biện pháp tìm được góc chết của đám giám sát sứ, sau đó lẻn vào là được.

Có phải Ám chủ đã quá coi trọng hắn rồi không.

Đương nhiên chuyện này đối với một chấp sự ngũ tinh như Liễu Tự Như mà nói, chẳng khác gì thói.

Đây là đan dược ẩn tàng khí tức do Lục Trường Sinh đặc biệt nghiên cứu chế tạo.

Mặc dù chưa từng vận dụng lần nào nhưng sâu trong nội tâm Liễu Tự Như hòa toàn tin tưởng, không chút nghi ngờ nào đối với Lục Trường Sinh.

Hắn luôn cảm thấy cỗ khí tức này có chút quen thuộc...

Nhưng mà khi hắn tiến vào cổ chiến trường lại phát hiện một bóng người màu hồng đồng dạng từ không trung xẹt qua!

Tống Kiêu đưa mắt nhìn một vòng nhưng không phát hiện bóng dáng của đám người Giám Sát Thánh Điện và Thân Sùng Nguyên, Bạch Công Tuấn.

Nếu ngay cả hai điểm này cũng không thể làm được, thì làm sao có thể thu thập tình báo trong hoàn cảnh đặc biệt?

"Bạch Công Tuấn và Thân Sùng Nguyên nhận truyền thừa xong liền rời đi, còn mấy người Giám Sát Thánh Điện... Tống Từ được vài vị tiền bối Thần Đế tán thành nhưng lại xoay người rời đi.

Ám Vực am hiểu nhất chính là ẩn núp, lẻn vào.

Bọn họ đều lựa chọn buông tha truyền thừa của Thần Đế, vậy nói rõ Giám Sát Thánh Điện có nhiệm vụ trọng yếu hơn.

Đám người Diệp Thu Bạch đều nhíu mày.

Căn bản không có quan tâm tới truyền thừa!"

Sau nửa ngày giám thị, Liễu Tự Như tìm được một khe hở nhân cơ hội lẻn vào.

Không khỏi khẽ nhíu mày nói:

"Bọn họ đi đâu rồi?

Tưởng Thanh Loan tiến lên phía trước, nói:

Liễu Tự Như không khỏi khẽ nhíu mày.

Bên kia trong đại điện màu xanh thẳm ở Bách Đế thành.

Quên đi, liên lạc với đám tiểu tử kia trước xem tình huống bây giờ thế nào. ...

Chỉ là trong lúc nhất thời trong đầu không tìm được nhân vật nào khớp.

Mục đích của bọn họ còn có sức hấp dẫn hơn truyền thừa!

Huống hồ...

Tống Từ kia không đơn giản.

Có lẽ hành vi lúc trước của hắn là vì che giấu thiên phú kinh thế của mình.

"Nhưng... vì sao trước đây vẫn dùng thái độ không coi ai ra gì để che giấu thực lực của mình, bây giờ lại muốn bại lộ trước mắt người khác?"

Ninh Trần Tâm và Mục Phù Sinh liếc nhau, cũng lần lượt lắc đầu.

Tuy rằng trước đó đã nhìn ra Tống Từ không thích hợp, nhưng cách làm lại để cho bọn họ không cách nào hiểu được.

Đến tột cùng là đang nhiễu loạn tầm nhìn hay cố ý tạo ra nhiều biểu hiện giả dối che dấu chuyện trọng đại hơn?

Tin tức quá ít nên không thể biết được.

Diệp Thu Bạch cũng hứng thú với kiếm của Trình Vinh Chỉ.

"Hy vọng ngươi có thể dùng toàn lực."

Trình Vinh Chỉ cầm chặt trọng kiếm trong tay, sắc mặt trở nên nghiêm túc, hai mắt chằm chằm Diệp Thu Bạch nói:

Có thể thấy được trọng kiếm của Trình Vinh Chỉ nặng biết bao nhiêu.

Ngay cả không gian cũng muốn bị xé rách.

Nhất thời, cương phong lạnh thấu xương bị chẻ đôi.

"Chúng ta vốn nên rời khỏi, tiếp tục tìm kiếm truyền thừa và thần vật, bất quá ta nghĩ sau khi vừa mới đạt được truyền thừa ngươi cũng muốn thử xem thực lực đã đến trình độ nào rồi đi?"

Diệp Thu Bạch nghe vậy cười, lập tức gật đầu nói:

"Đúng là có ý này."

Đỗ Vân đang định rời đi nghe được hai người đối thoại, không tự chủ ngừng lại, tìm một vị trí tuyệt hảo để quan chiến.

Hai tên kiếm tu đối chiến tất nhiên khiến hắn cảm thấy hứng thú.

Huống hồi đối phương còn là Diệp Thu Bạch, kiếm tu trẻ tuổi duy nhất mà Đỗ Vân tán thành có thiên phú cao hơn mình.

Trình Vinh Chỉ thấy Diệp Thu Bạch gật đầu đồng ý cũng mừng rỡ.

Sau đó trọng kiếm trong ngực rơi vào lòng bàn tay, hắn nắm chặt kiếm rồi vung lên.

Hô hô!

Trình Vinh Chỉ cũng đi tới, cười nói:

Dao Trì Tiên Cung và Kim Sí Đại Bằng tộc đã hợp nhất.

Sau khi nói lời tạm biệt thì Quý Thiên Dao và Kim Vô Tận cùng nhau rời đi.

Kim Vô Tận gật đầu đồng ý.

"Hẳn là các ngươi còn có chuyện của mình, chúng ta sẽ không đi theo các ngươi."

Lúc này, Quý Thiên Dao đi tới cười nói:

Đây là lần đầu tiên hắn giao đấu với cao thủ dùng trọng kiếm.

Canh Kim thần kiếm trượt xuống tay, cũng nói:

"Ta cũng là kiếm tu."

Ý là Diệp Thu Bạch hắn sẽ không lưu thủ.

Đây là sự tôn trọng dành cho Trình Vinh Chỉ.

Trình Vinh Chỉ gật đầu, đột nhiên giậm chân, không khí trở nên trầm xuống.

Diệp Thu Bạch có thể cảm giác được một sự cảm giác áp bách rơi vào trên thân mình!

Muốn ép hắn khụy xuống.

Đồng thời, ngay cả kiếm đạo trong cơ thể hắn tựa hồ cũng bị áp bách!

"Lĩnh vực trọng kiếm."

Trình Vinh Chỉ nghiêm túc nói:

"Đây là những gì ta đạt được trong truyền thừa."

Trình Vinh Chỉ cũng không có sử dụng cảnh giới tu đạo.

Luận bàn giữa kiếm tu không dựa vào cảnh giới tu đạo.

Đỗ Vân quan chiến tỏ vẻ hứng thú.

Cách chiến đấu này thật thú vị.

Diệp Thu Bạch lại cười cười, nói:

"Vinh Chỉ huynh, nếu ngươi tu luyện lĩnh vực trọng kiếm tới một cảnh giới cao hơn, có lẽ chúng ta còn có thể đánh một trận, bất quá hiện tại..."

"Kiếm vực, lên!"

Kiếm ý Kiếm Thần sau khi lột xác xông thẳng lên cao.

Dù Đỗ Vân hay Trình Vinh Chỉ đều bất chợt hoảng hốt!

Kiếm ý trong cơ thể bọn họ lập tức bị trấn áp!

Không hề có chút cơ hội phản kháng.

Nếu như nói lĩnh vực trọng kiếm của Trình Vinh Chỉ có thể tạo thành áp bách về mặt trọng lực đối với thân thể và kiếm đạo của đối phương.

Như vậy kiếm đạo của Diệp Thu Bạch chính là vương giả thật sự.

Trong kiếm vực, Diệp Thu Bạch chính là vương giả tuyệt đối.

Bất kể kiếm tu phương diện nào đều sẽ bị Diệp Thu Bạch nghiền ép toàn diện, cúi đầu với hắn!

Trình Vinh Chỉ mạnh mẽ thi triển kiếm ý, cắn răng cười nói:

"Không hổ là kiếm tu có thể tu luyện tới Kiếm Thần chi cảnh ở tuổi này, để cho ta kiến thức thế nào là kiếm vương giả!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận