Tất Cả Đệ Tử Của Ta Đều Có Tư Chất Đại Đế

Chương 319 - Uy lực của kiếm trận

Trịnh Vĩnh Kỳ.

Là người mạnh nhất thế hệ trẻ ở Vân Khởi thành, nữ nhi thành chủ Trịnh Vĩnh An.

Thân phận cao quý thế nào?

Huống hồ hiện giờ Trịnh Vĩnh Kỳ lại được thế lực nhất lưu Hàn Linh tông thu làm đồ đệ.

Cũng có thân phận địa vị ở Hàn Linh tông.

Được đủ loại hào quang gia trì.

Thế nhưng lại bị nhân vật như ma thần trước mắt giết chết?

Người này quá to gan.

Hắn biết e là chuyện hôm nay không cách nào ổn thỏa.

Nếu như vẫn đứng cùng một bên thì Dương gia sẽ gặp phải không chỉ có phủ Thành chủ.

Dương Chấn Hoài ngưng trọng nhìn một màn này.

Tiếp tục đứng cùng một bên với ba người Diệp Thu Bạch hay là . . . . Phủi hết quan hệ với bọn họ?

Hàn Linh tông chính là tông môn có được cường giả Hợp Đạo cảnh, dựa vào thực lực của ba người.

Dù sao thực lực của Long gia mạnh hơn phủ Thành chủ không ít.

Dù hắn không sợ đắc tội phủ Thành chủ, chẳng lẽ sẽ lại không sợ Hàn Linh tông sao?

Mà còn có lửa giận ngút trời của Hàn Linh tông!

Làm gì có đường sống?

Nếu bị Hàn Linh tông đuổi giết.

Phải đứng như thế nào đây?

Đây là một thế lực nhất lưu bên trong.

Lòng thâm trầm.

Dương gia sẽ không cách nào tránh được kiếp nạn này.

Nếu chỉ có phủ Thành chủ làm khó dễ, dựa vào thực lực của Long gia Long Khải thành, e là phủ Thành chủ không dám hành động thiếu suy nghĩ đối với Dương gia.

Chẳng qua nếu như là Hàn Linh tông?

Ngày sau chắc chắn quấy phong vân Vô biên giới vực.

Nói thật, hắn rất xem trọng tương lai của ba người này.

Giờ khắc này.

Dời mắt nhìn về phía Diệp Thu Bạch đang giằng co với Trịnh Vĩnh An và Tiểu Hắc tựa như ma thần, cùng với Thạch Sinh vẫn bình tĩnh, giống như không có bất kỳ một chút lo lắng nào.

Nàng cũng đang nghĩ có nên xuất động người của Dong Binh công hội hay không.

Sắc mặt Dương Chấn Hoài trở nên khó coi.

Nhưng chỗ hỏng chính là sẽ đối địch với Hàn Linh tông!

Bảo hộ bọn họ có lợi cho Dong Binh công hội trong tương lai.

Tương lai của ba người Diệp Thu Bạch tuyệt đối sẽ không tầm thường.

Cảm thấy lòng mình bị dày vò.

Dương Chấn Hoài rơi vào tình thế tiến thoái lưỡng nan . . . .

Trên chỗ quan chiến.

La Vân ngưng trọng nhìn một màn này.

Thiên phú cường đại như thế.

Không thể vì ý muốn của bản thân mà cắt đứt tương lai của Dương gia.

Hắn thân là gia chủ, không thể không nghĩ nhiều như vậy.

Đương nhiên, tiền đề là phải sống sót.

Suy nghĩ một lúc.

La Vân đã ra quyết định, chỉ cần ba người Diệp Thu Bạch sống sót rời khỏi thành chủ phủ.

Vậy thì nàng sẽ báo cáo việc này lên cao tầng hiệp hội, để cho bọn họ tính toán.

Coi như tận tình tận nghĩa. . . . . .

Lúc này.

Giữa không trung, sắc mặt Trịnh Vĩnh An trở nên cực kỳ âm trầm.

Trong ánh mắt tràn ngập lửa giận!

Lửa giận này đủ để đốt trụi cả thành trì rồi!

Giết nữ nhi của hắn ngay trước mặt hắn sao?

"Có gì cần giải thích nữa?"

"Việc này cũng là bản thân ngài ngầm đồng ý."

"A." Diệp Thu Bạch cười châm chọc nói: "Không màng sinh tử nha, chính là nữ nhi ngài nói."

"Tự nhiên là chuyện sư đệ ngươi giết nữ nhi ta."

Diệp Thu Bạch khẽ cười một tiếng, hơi nhướng mày nói: "Giải thích? Giải thích cái gì?"

Trịnh Vĩnh An nhìn Diệp Thu Bạch, kiêng kị kiếm trận nên hắn không có động thủ, đè nén sự phẫn nộ, trầm giọng hỏi: "Chẳng lẽ không nên cho chúng ta một lời giải thích sao?"

"Hạo Miểu, không cần xúc động! Hết thảy giao cho ta."

Trịnh Hạo Miểu nghe lời này mới bình tĩnh lại.

Nhưng mà trong ánh mắt hắn vẫn tràn ngập sự oán hận!

Hắn biết chính mình không phải đối thủ.

Cũng chính vì vậy mà hắn thống hận bản thân mình, hận bản thân mình không có đủ thực lực!

Hắn muốn mạnh lên!

Mạnh lên mới có thể báo thù!

Ý nghĩ này khiến đạo tâm đã dao động của Trịnh Hạo Miểu ổn định trở lại.

Chẳng qua là đã bị lệch hướng rồi. . . . . . .

Một cổ linh khí lập tức bao bọc lấy thân thể Trịnh Hạo Miểu kéo hắn trở về.

Vội vàng giơ một ngón tay.

Trịnh Vĩnh An thấy thế.

Hắn nhanh chóng phóng về phía Tiểu Hắc đang đứng trên không trung.

Trịnh Hạo Miểu từ ngây ngốc tỉnh táo lại, thấy cảnh muội muội bị giết, hắn cắn răng, có tiếng rống giận nặng nề phát ra từ trong cổ họng.

Chuyện như thế này, dù là mặt mũi hay là huyết mạch đều không thể bỏ qua.

"Chẳng lẽ ngươi muốn sư đệ ta đền mạng cho nữ nhi ngươi?"

Sắc mặt Trịnh Vĩnh An càng âm trầm hơn.

Sở dĩ hắn đồng ý là bởi vì Trịnh Vĩnh Kỳ rất tự tin.

Hắn cho rằng Tiểu Hắc không có thực lực đánh bại nữ nhi mình nên mới ngầm chấp nhận.

Nhưng mà hiện giờ Trịnh Vĩnh Kỳ lại bị phản sát?

"Dù như thế thì cũng là nữ nhi của ta."

Trịnh Vĩnh An trầm giọng quát: "Nàng bị giết ngay trước mặt ta, nếu như ta không báo thù cho nàng, sao xứng làm một người phụ thân?"

Diệp Thu Bạch gật đầu: "Đúng thật, đổi lại là ta thì ta cũng muốn báo thù."

Trịnh Vĩnh An hơi kinh ngạc: "A? Vậy ngươi đáp ứng giao sư đệ giao cho ta xử lý?"

Diệp Thu Bạch lắc đầu cười nói: "Ý ta là ngươi có thể ra tay nhưng làm được hay không phải xem bản lĩnh của ngươi rồi."

"Ngươi đùa ta?"

Sắc mặt Trịnh Vĩnh An âm trầm như muốn chảy ra nước.

"Có thể cho là như vậy."

Diệp Thu Bạch vẫn thong thả nhẹ nhàng.

Mặt Trịnh Vĩnh An trắng rồi lại xanh, ngay sau đó hừ lạnh.

Hắn vận chuyển linh khí toàn thân.

Thực lực Đế cảnh hậu kỳ hoàn toàn bùng nổ trong khoảnh khắc này.

Điên cuồng vận chuyển linh khí hội tụ vào lòng bàn tay rồi tung một chưởng!

Một đạo chưởng ấn to như ngọn núi chụp về phía kiếm trận.

Hắn muốn giết chết Tiểu Hắc.

Hắn cần phải giải quyết kiếm trận khủng bố này.

Diệp Thu Bạch thản nhiên cười.

Cầm ngọc bội trong tay thao túng kiếm trận, kiếm ý ngập trời hội tụ thành cự kiếm nghênh đón chưởng ấn to lớn này.

Nhất kiếm đâm ra!

Giống như vạn vật về tịch giống nhau!

Trong đó kiếm ý, mãnh liệt dị thường, lại là đâm xuyên qua này phiến không gian!

Đem này nói thật lớn chưởng ấn, trực tiếp đâm thủng!

Sắc mặt Trịnh Vĩnh An thay đổi.

Kiếm trận này thế mà khiến hắn cảm nhận được nguy cơ tử vong!

Rốt cuộc là trận pháp cấp bậc gì?

Kiếm ý bên quá khủng bố.

Dù kiếm ý của Kiếm Thánh cũng không khủng bố tới mức này?

Nhưng hăn không kịp nghĩ nhiều.

Vì ngăn cản một kiếm này.

Trịnh Vĩnh An vung hai tay, linh khí hội tụ trong bàn tay hắn nhanh chóng hóa thành một cơn lốc linh khí thật lớn!

Ngay sau đó trong cơn lốc linh khí có thêm một bàn tay khổng lồ!

Bàn tay bóp về phía cự kiếm to lớn đang quét tới!

Muốn ngăn cản, bóp nát thanh kiếm này!

Nhưng mà kiếm trận do Lục Trường Sinh khắc ra sao có thể đơn giản chứ?

Tuy rằng không có thêm kiếm chi quy tắc vào trong kiếm trận nhưng kiếm ý vẫn cường thịnh một cách dị thường!

Ngay cả Diệp Thu Bạch cũng không khỏi cảm khái mà nghĩ.

Rốt cuộc thực lực của sư tôn Lục Trường Sinh đã đạt tới cảnh giới nào?

Kiếm đạo đến cảnh giới gì?

Vô cùng thâm sâu, thần bí.

Diệp Thu Bạch nhìn không thấu sư tôn của mình.

Hắn cũng chưa từng nhìn thấy người nào có thực lực có thể so sánh với sư tôn.

Lúc này, bàn tay khổng lồ từ trong cơn lốc linh khí bóp chặt lấy cự kiếm.

Chỉ trong nháy mắt!

Sắc mặt Trịnh Vĩnh An lập tức biến đổi.

Hai tay hắn xuất hiện từng vết máu!

Máu tươi điên cuồng tuôn ra!

Mạch máu trên tay bắt đầu nổi lên, vỡ ra!

Hiện giờ hắn chỉ có thể kiên trì chống chọi.

Một khi thanh cự kiếm đánh úp tới thì mạng hắn cũng không còn.

Phụt!

Kiếm ý điên cuồng sôi trào!

Trịnh Vĩnh An cũng biết rõ mình không kiên trì được nữa, đành hô to: "Ta hiểu rồi, ta không ra tay nữa!"

Nhưng Diệp Thu Bạch vẫn không hề dừng tay . . . .
Bạn cần đăng nhập để bình luận