Tất Cả Đệ Tử Của Ta Đều Có Tư Chất Đại Đế

Chương 704 - Rút lui

. . . . .

Đối với Phan Tà mà nói.

Những tán tu này cũng không đáng cho hắn quá mức chú trọng.

Ngay cả Nhạc Chính Trì dùng âm luật nhập kiếm đạo.

Hay Thần Huy dùng phong lôi chi lực có một tay thương pháp dùng xuất thần nhập hóa.

Miêu Bang có năng lực cảm ứng lực cực kỳ xuất chúng.

Ở trong mắt Phan Tà, cũng chỉ là người có thiên phú tương đối tốt hơn người bình thường mà thôi.

Có thể chú ý nhưng không cần chú trọng.

Nếu như mặc kệ trưởng thành.

Cho nên sau khi đám người Nhạc Chính Trì chạy trốn, Phan Tà cũng không có lựa chọn lãng phí thời gian truy đuổi người mà dời ánh mắt về hướng tường thành phía đông.

Chỉ cần có thể bắt được cơ hội Phan Tà nhất định không bỏ qua ba người.

Đây là điều mà Phan Tà lo lắng.

Một người có thể ở trong quá trình chiến đấu bên trong khắc dấu phù triện Địa Tiên, thậm chí còn nhất tâm nhị dụng trong thời điểm khắc dấu phù triện Địa Tiên nữa.

Giờ phút này, ở tường thành phía đông.

Nhưng mà ba người Diệp Thu Bạch, Mục Phù Sinh cùng với Tiểu Hắc đâu?

Phan Tà lập tức chuyển người nhanh chóng chạy về phía đông.

Tên thể tu kia thì có thân thể cực kỳ khủng bố cùng với huyết mạch vô cùng mạnh mẽ, làm tất cả đối thủ phải thần phục!

Một người ở Biến Huyết cảnh liền có thể chiến thắng Trọc Tiên cảnh, thậm chí còn chém giết đối phương, hơn nữa đã chạm tới ngưỡng cửa Kiếm Tiên.

Thậm chí có khả năng ảnh hưởng đến kế hoạch của Vô Gian Luyện Ngục!

"Tình huống có biến, mấy người Nhạc Chính Trì lui lại."

Ba người Diệp Thu Bạch có thiên phú thật sự khiến người ta kinh thán.

Nghe vậy, Diệp Thu Bạch chém một kiếm vào lá chắn phía trước xong, cũng không cách nào lưu lại bất kỳ khe hở.

Đám người Giang Thần thấy thế cũng lập tức theo sát sau đó. . . . . . .

Lâm Trí Nam lấy truyền âm ngọc bội ra, sắc mặt ngưng trọng nói:

Đám người Tô Mộ U đều ngưng trọng thối lui về phía sau.

"Các vị, không cần ham chiến, nhanh chóng rút về thành trì!"

Ngay sau đó liền thu la bàn lại.

Hắn đã cảm nhận được có bốn hơi thở cực kỳ khủng bố đang từ phía bắc di chuyển về phía bên này.

"Hiện tại muốn chạy trốn, chẳng lẽ không thấy quá muộn rồi sao?"

"Chúng ta cũng lui."

Một cỗ cả giác áp bách cực kỳ to lớn ập tới mấy người Diệp Thu Bạch!

Phía sau lưng bốn người Phan Tà có sát ý màu đỏ ngưng tụ thành một đám mây máu, giống như đang đuổi theo bọn họ.

Dùng bí pháp tiến vào Địa Tiên cảnh nên tốc độ của bốn người Vô Gian Luyện Ngục cũng tăng lên rất nhiều.

Tốc độ cực kỳ cực nhanh, e là không cần bao lâu nữa sẽ có thể đuổi tới.

Đứng ở trên tường thành nhìn bóng lưng mấy người Diệp Thu Bạch chạy trốn.

Giờ phút này bốn người Phan Tà cũng đã đuổi tới.

Bọn họ cũng không có dừng lại mà điên cuồng cười to phóng nhanh đuổi theo mấy người Diệp Thu Bạch.

Diệp Thu Bạch quát to.

Khi nhìn đến động tác rút lui của đám người Diệp Thu Bạch, Khâu Căn Ngân liền biết có chuyện gì xảy ra.

Diệp Thu Bạch có thể cảm ứng được thì tự nhiên bọn họ cũng có thể cảm ứng.

Không có một chút do dự nào.

Sao đám người Diệp Thu Bạch có thể dễ dàng thoát khỏi cường giả Địa Tiên cảnh truy kích chứ?

Chỉ trong thời gian mấy nhịp thở đã đuổi sát.

Lâm Trí Nam quát lớn:

"Bị đuổi kịp!"

Thấy thế, Tiểu Hắc khẽ nhíu mày, hình như đã quyết định gì đó, một cỗ ma ý màu đen bắt đầu lan tràn trên người!

Viên Hán bên cạnh thấy thế, sắc mặt biến đổi, lập tức ngăn cản:

"Ma. . . . . . Tiểu Hắc, ngươi không thể bùng nổ huyết mạch nữa!

Còn tiếp tục như vậy chắc chắn sẽ bị bọn họ phát hiện!"

Tiểu Hắc lại lắc đầu nói:

Ba người Viên Hán xoay thân, từ trong cổ họng có tiếng gầm nhẹ phát ra!

Toàn bộ Hoang Nguyên đều tranh nhau rạn nứt, từng cái khe sâu không thấy đáy xuất hiện quanh thân đám người Diệp Thu Bạch cùng với không ngừng kéo dài dưới chân!

Không gian đang chấn động, đại địa đang run rẩy!

Mây đỏ ngưng tụ thành chưởng ấn ầm ầm đập xuống!

Ngay sau đó vỗ một chưởng thật mạnh.

Giang Thần trên không trung xoay người xuất hiên phía trên đám người Diệp Thu Bạch.

"Được rồi, đừng dừng lại, còn chưa tới thời khắc các ngươi ra tay đâu."

Chỉ thấy Mục Phù Sinh chỉ về phía trước rồi nói:

"Lại di chuyển thêm một lúc nữa, ta có biện pháp kéo chân bọn họ một đoạn thời gian!"

Diệp Thu Bạch và Tiểu Hắc nghe đến đây liền yên lòng.

Cả hai tin tưởng Mục Phù Sinh một cách tuyệt đối!

Khi nghe được Mục Phù Sinh nói ra những lời này, bọn họ liền hiểu rõ.

Chắc chắn còn có chuẩn bị ở sau!

Nhưng loại người như Mục Phù Sinh nếu không chuẩn bị đường lui cho mình mới là chuyện không bình thường.

"Chạy? Các ngươi còn có thể chạy đi đâu?"

Mục Phù Sinh lại ở bên cạnh cắt ngang.

Nói xong liền muốn dừng lại.

"Tiểu Hắc, giao cho chúng ta đi, các ngươi mau chóng rút khỏi nơi đây."

Viên Hán, Viên Lâm và Viên Lực liếc nhìn nhau, ngay sau đó gật gật đầu.

Nghe Tiểu Hắc nghiêm túc nói.

"Không làm thì không còn cách nào."

Tức khắc sau lưng cả ba có một bóng mờ Viên Ma to lớn xuất hiện, theo cả ba oanh ra một quyền.

Ba bóng mờ Viên Ma cũng đồng thời oanh quyền.

Lực lượng thân thể khủng bố không ngừng đè ép không gian, từng tiếng nổ to vang lên.

Nắm tay của ba bóng Viên Ma va chạm với chưởng ấn!

Ầm!

Tiếng nổ rền vang!

Gió mạnh thổi quét mấy người Diệp Thu Bạch ở phía sau.

Bóng mờ Viên Ma cũng tiêu tán trong khoảnh khắc này.

Chưởng ấn màu máu đồng thời biến mất.

Đây là một quyền bùng nổ huyết mạch chi lực của ba người Viên Hán.

Uy thế tự nhiên cực kỳ to lớn.

Nhưng mà tiêu hao cũng không hề nhỏ.

Sau khi oanh ra một quyền xong, sắc mặt ba người Viên Hán đều trở nên tái nhợt.

Giang Thần nhìn thấy cảnh này hơi kinh ngạc.

"A? Thế mà ngăn cản được một chưởng của ta?

Nhưng kế tiếp các ngươi còn có thể ngăn cản sao?"

Cùng lúc đó, Phan Tà, Hãn Hoa cùng với Hoàng cũng xông đến phía trên đám người Diệp Thu Bạch.

Trong lòng bàn tay bốn người có sát ý màu đỏ đang không ngừng ngưng tụ.

Gió lốc bắt đầu nổi lên!

Bốn tên cường giả Địa Tiên cảnh ngưng tụ một kích, có thể hủy thiên diệt địa!

"Các ngươi còn có thể chạy trốn tới đâu?"

Phan Tà cười lạnh.

"Đối mặt với thực lực tuyệt đối, hôm nay các ngươi phải chết ở nơi này!"

"Đây cũng là hậu quả các ngươi nhận được vì trước đó đã từ chối kết minh với Vô Gian Luyện Ngục chúng ta!"

"Hiện tại hối hận sao?"

Đột nhiên, mấy người Diệp Thu Bạch ngừng lại, không trốn chạy nữa.

Bốn người Phan Tà hơi sửng sốt.

"Không chạy? Từ bỏ sao?"

Chỉ thấy Mục Phù Sinh chậm rãi bước ra khỏi đội ngũ.

Trong tay có cầm một phù triện.

Hắn ngẩng đầu nhìn về phía bốn người Phan Tà, nói:

"Chúng ta quyết định kết mình cùng với các ngươi, có thể buông tha chúng ta hay không?"

Diệp Thu Bạch, Tiểu Hắc:

". . . . . ."

Đám người Tô Mộ U, Lâm Trí Nam nghe mà ngạc nhiên.

Thao tác gì đây?

Đầu hàng?

Không phải nói có chuẩn bị ở sau sao?

Nhưng chỉ có Diệp Thu Bạch và Tiểu Hắc trợn mắt bất đắc dĩ.

Quá giống.

Quá giống sư tôn đi!

Quả thực chính là đúc ra từ một khuôn mẫu mà!

Tuy rằng Lục Trường Sinh sẽ không nhận thua trước mặt những người khác hoặc cảm thấy đánh không lại, không thể dính vào tầng nhân quả này.

Hoặc xác định mình chắc chắn có thể đánh thắng được, sẽ nhanh chóng ra tay tiêu diệt đối phương cùng toàn bộ người có quan hệ, đoạn tuyệt hậu hoạn.

Nhưng mà tính cách cẩn thận. . . . . .

Ở thời điểm ra tay còn muốn nhiễu loạn tinh thần đối phương một chút.

Có thể thấy được Mục Phù Sinh đã học được điểm tinh túy của sư tôn. . . . . .
Bạn cần đăng nhập để bình luận