Tất Cả Đệ Tử Của Ta Đều Có Tư Chất Đại Đế

Chương 450 - Tuyệt không làm nô!

. . . . . . . . . . . . . . . .

Bảy cột sáng thông thiên hạ xuống Vô Biên hoàng triều!

Trong lúc nhất thời, thiên địa bị một cỗ hơi thở cực kỳ khủng bố bao phủ!

Bầu trời như muốn sụp xuống đè ép lên thân thể tất cả mọi người.

Không thể nào hít thở.

Mục Chính Đình cùng một đám cường giả Hợp Đạo cảnh bay lên không trung.

Hơi thở bùng nổ nhưng vẫn không cách nào ngăn cản sự áp bách khủng bố đến cực điểm này.

Trong đó, Hà Vô Úy cầm đầu Thiên Mệnh Tông bước ra, giọng điệu thản nhiên, mặt không chút cảm xúc nói:

Mục Chính Đình tiến lên một bước, hoàng giả chi khí quấn quanh thân thể, miễn cưỡng chống đỡ bảy cỗ hơi thở khủng bố áp bách.

Mục Chính Đình nhíu này.

Giết cũng thì giết thôi.

Hà Vô Úy nghe vậy nhướng mày,"Còn không đồng ý? Có những thế lực nào báo cho chúng ta biết, giết là được."

Nếu như từ chối thì đối phương sẽ nhanh chóng tiêu diệt bọn họ!

Ngay sau đó hắn truyền âm cho Diệp Thu Bạch, nói:

"Bảy ngày đã qua, tinh đồ vẽ xong chưa?"

Quả nhiên đối phương đã không còn kiên nhẫn.

Dù sao đối với cường giả giới vực trung vĩ độ mà nói, tác dụng duy nhất của bọn họ đó là đi khai quật vùng cấm, thu hoạch tài nguyên.

Nói là vẽ tinh đồ nhưng thật ra mọi người đều biết là cho Vô biên giới vực, hoặc là người tu đạo ở toàn bộ giới vực vĩ độ thấp thời gian suy xét!

"Tinh đồ còn chưa vẽ xong, có vài giới vực không đồng ý, có thể cho chúng ta thêm một ít thời gian hay không?"

Tất nhiên là đang hỏi về chuyện kế ly gián.

Cùng lắm là điều nhân thủ từ giới vực mình tới nơi đây khai thác tài nguyên.

Diệp Thu Bạch cũng không có hoảng loạn, chỉ là trả lời:

Không kéo dài được nữa.

"Sao lại thế này?"

Nói xong, Hà Vô Úy nhìn về phía phía mấy người khác rồi nói:

"Xem ra kết quả thương thảo giữa các ngươi cũng không quá lý tưởng?

Tà Nam cũng tới đây, nhìn một màn này mà không cam tâm.

Mục Chính Đình cũng thả lỏng được chút.

Không có biện pháp nào khác.

"Chờ một chút."

Lúc này, Hà Vô Úy cùng với hai tên cường giả Vô Nhai Tông và Liệt Nhật Cốc quay đầu nhìn về phía Trữ Quy Đạo.

"Hà Vô Úy, từ từ đã."

Nhưng ngay lúc này, lão giả Thiên Kiếm Phong đột nhiên lên tiếng:

Hà Vô Úy thấy Mục Chính Đình không có trả lời liền nói:

Hết thảy vốn nên thuộc về Tà tộc.

Hiện giờ lại bị các thế lực khác chia cắt. . . . .

Nhưng mà Tà tộc yếu hơn những thế lực khác nên không cam tâm cũng phải cam tâm.

Như vậy chúng ta cũng chỉ có thể cưỡng chế chiếm lĩnh, hy vọng ngươi sẽ không hối hận vì lựa chọn ngày hôm nay."

Trong lúc nhất thời, Vô biên giới vực như sắp đón lấy sự diệt vong.

Nghe vậy, hai tên cường giả Vô Nhai Tông, Liệt Nhật Cốc đều phóng thích hơi thở!

"Chuẩn bị động thủ đi."

Hà Vô Úy nhíu mày nói:

"Trữ Quy Đạo, ngươi có ý gì?"

Hai người khác cũng nhìn về phía Trữ Quy Đạo, tỏ vẻ khó hiểu.

Chỉ có Mậu Tuất thành, Hiên Viên gia cùng với Hợp Hoan Tông như thu được tín hiệu nào đó, gật gật đầu với nhau.

Chỉ thấy Trữ Quy Đạo vươn tay nói:

"Nếu đã quyết định chém giết tất cả người ở giới vực này, sao chúng ta không thương thảo vấn đề phân phối lãnh địa trước?"

Nghe đến đây, sắc mặt Tà Nam đang ở xa quan sát càng thêm khó coi.

Mục Chính Đình mỉm cười với mấy người còn lại.

Xem ra kế ly gián đã bắt đầu, Diệp Thu Bạch nói không sai.

"Hà Vô Úy, hẳn là ngươi hiểu rõ lúc này phát sinh xung đột sẽ chỉ làm những người khác thu lợi."

Trữ Quy Đạo tiếp tục nói:

"Các ngươi nghĩ kỹ rồi sao? Dù bốn tông các ngươi liên thủ e là cũng không phải đối thủ của chúng ta, đến lúc đó chẳng phải sẽ rơi vào kết cục không thu hoạch được gì?"

Lúc này Hà Vô Úy nhìn về phía Mậu Tuất thành tứ tông nói:

Cách giải thích duy nhất chính là Vô biên giới vực đưa ra thứ khiến cả Trữ Quy Đạo cũng phải động tâm.

Hà Vô Úy thật sự không rõ vì sao Trữ Quy Đạo muốn giúp bọn hắn nói chuyện.

Một nữ tử yêu diễm thuộc Hợp Hoan Tông phất phất quạt hoa trong tay,"Mấy nơi hẻo lánh kia có tài nguyên gì đáng giá khai thác sao?"

Hà Vô Úy liếc cường giả Liệt Nhật Cốc và Vô Nhai Tông.

Hình như nghĩ tới chuyện gì đó.

Hà Vô Úy nhìn về phía Mục Chính Đình, cười nói:

"Trách không được cần tới bảy ngày thời gian, hảo thủ đoạn."

Mục Chính Đình cười khẽ, lắc đầu:

"Ta không hiểu tiền bối đang nói chuyện gì."

"Ta không rõ, các ngươi dùng thủ đoạn gì mà đả động Thiên Kiếm Phong?"

Lãnh địa phân phối cho Thiên Kiếm Phong tương đồng với ba tông bọn họ.

"Là hơi ít, hơn nữa lãnh địa được phân phối đều là mấy nơi hẻo lánh."

Cường giả Hiên Viên gia gật đầu:

"Hà Vô Úy, thương thảo thì thương thảo, nhưng lãnh địa của chúng ta và Hiên Viên gia, Hợp Hoan Tông cũng quá ít đi?"

Lúc này, lão giả Mậu Tuất thành đứng dậy, sắc mặt có chút bất mãn nói:

"Không phải bảy tông chúng ta đã thương thảo xong chuyện phân phối lợi ích rồi sao?"

Hà Vô Úy nhíu mày, cảm thấy khó hiểu:

Nghe đến đây, sắc mặt Hà Vô Úy trở nên khó coi.

Ngay sau đó nhìn về phía cường giả Liệt Nhật Cốc và Vô Nhai Tông, hình như đang truyền âm trao đổi.

"Việc này chúng ta sẽ bàn lại sau, ta sẽ phân phối cho các ngươi càng nhiều lãnh địa hơn, các ngươi thấy như thế nào?"

Cường giả Mậu Tuất thành lập tức gật đầu cười nói:

"Có thể."

Hiên Viên gia và Hợp Hoan Tông cũng gật đầu đồng ý.

Diệp Thu Bạch nhìn về phía lão giả Mậu Tuất thành.

Quả nhiên đối phương cũng không có ngu như trong tưởng tượng của chính mình.

Không muốn hoàn toàn đắc tội Hà Vô Úy nhưng lại tranh thủ cho tông môn của mình thêm nhiều ích lợi hơn.

Hà Vô Úy cũng là ngườiu có đại khí độ.

Biết nhường ra một phần lợi ích trong tình huống này.

Như vậy mới có thể bảo đảm không phát sinh chuyện ngoài ý muốn.

Trữ Quy Đạo hứng thú nhìn về phía Diệp Thu Bạch.

Hắn đã làm chuyện mình nên làm.

Dù sao cũng đã nói trước là sẽ không trực tiếp ra tay hỗ trợ.

"Hiện tại ngươi lại nên làm gì bây giờ?"

"E là. . . . . . Phải để vị kia ra tay mới có thể cứu ngươi đi?"

Bởi vì thực lực chênh lệch quá lớn nên đầu óc có tốt, thiên phú có mạnh trước thực lực tuyệt đối thực đều là hư ảo.

Lúc này, Hà Vô Úy nhìn về phía Mục Chính Đình rồi mở rộng hai tay.

Hơi thở hoàn toàn bùng nổ!

Từng sợi ánh sáng vàng kim giống như ánh mặt trời chiếu xuống mặt đất!

Đường phố, phủ đệ dưới ánh sáng vàng này chiếu rọi bắt đầu bị hòa tan.

"Thật can đảm, không thể không bội phục, nhưng các ngươi có nghĩ tới hậu quả chưa?"

Mục Chính Đình khe khẽ thở dài.

Sắc mặt căng thẳng, hơi thở Hợp Đạo cảnh đỉnh bùng nổ!

Hắn cao giọng quát:

"Các vị, cùng ta tử chiến, tuyệt không làm nô!"

"Tuyệt không làm nô!"

"Tuyệt không làm nô!"

Trong lúc nhất thời, mọi người đều là hô to.

Bốn chữ này vang vọng khắp toàn bộ Vô biên giới vực!

Một cổ tử chí tràn ngập giới này!

Bọn họ tình nguyện chết chứ không muốn làm nô lệ!

Diệp Thu Bạch, Hồng Anh, Tiểu Hắc. . . . đều bùng nổ hơi thở!

Hà Vô Úy hừ lạnh một tiếng.

Giơ một ngón tay điểm ra!

Một cột sáng sáng to lớn chiếu rọi vào đám người bên dưới!

Trong lúc nhất thời, tiếng kêu thảm thiết không ngừng vang lên.

Hơn ngàn người tu đạo phía động trực tiếp tan biến dưới cột sáng rạng rỡ này.

Cột sáng lướt qua nơi đâu, không gian nơi đó đều trực tiếp nứt toạc!

Một ngón tay liềm diệt sát rất nhiều cường giả Phân Thần cảnh và Đế cảnh!

Đây chính là thực lực tuyệt đối áp chế!

Sắc mặt đám người Mục Chính Đình vô cùng khó coi.

Xem ra. . . . . . Mệnh số đã tới phần cuối.
Bạn cần đăng nhập để bình luận