Tất Cả Đệ Tử Của Ta Đều Có Tư Chất Đại Đế

Chương 118 - Không phải tộc ta ắt có dị tâm!

Tin tức Thiên Nguyên vương triều huỷ diệt lan truyền như ôn dịch.

Bốn vực đều biết được.

Thiên Nguyên vương triều bị một kiếm tu tên Diệp Thu Bạch cùng với sư đệ hắn hủy diệt!

"Hình như Thiên Nguyên vương triều là một thế lực hàng đầu Nam Vực?"

"Ừ, tuy là thế lực hàng đầu nhưng lại không có cường giả trên Võ bảng Tứ Vực."

Trong nhận thức mọi người thì Nam Vực cực kỳ lạc hậu.

Quốc chủ Thiên Nguyên vương triều chỉ có tu vi Càn Nguyên cảnh trung kỳ, còn khá bình thường trong cảnh giới này!

"Nghe nói Diệp Thu Bạch kia là người Tổng viện Tàng Đạo thư viện."

Mang theo một tên sư đệ liền hủy diệt Thiên Nguyên vương triều.

Phải biết rằng.

Nhưng sau khi Lạc Nhật vương triều biết được lại có chút nặng nề.

Một khi đột phá đến Càn Nguyên cảnh thì thực lực của Diệp Thu Bạch sẽ cường đại đến mức nào?

Thiên Nguyên vương triều bị huỷ diệt, trong mắt mọi người là một chuyện bé nhỏ không đáng kể.

Nghe được hạ nhân hội báo, ánh mắt trở nên u ám.

"Không chỉ lấy được truyền thừa ở Cầu Đạo sơn, đồng thời cũng lấy được truyền thừa trong Kiếm Trủng của Ẩn Kiếm Tông."

Chênh lệch giữa Khí Hải cảnh và Càn Nguyên cảnh tựa như rãnh trời!

Để nói chuyện phiếm mà thôi.

"Thiên Nguyên vương triều tìm đường chết, trêu chọc yêu nghiệt bực này làm gì."

Mà đối phương vẫn chưa đột phá đến Càn Nguyên cảnh.

Diệp Thu Bạch đột phá chỉ là chuyện sớm hay muộn thôi.

Hiện giờ cánh của Diệp Thu Bạch đã cứng cáp.

Ngôn viện trưởng của Tàng Đạo thư viện luôn cảnh giác nên Hoàng Nhất Thống không cách nào ra tay chém giết Diệp Thu Bạch.

Quốc chủ Lạc Nhật vương triều Hoàng Nhất Thống đang ngồi trên cao.

Cứ tiếp tục như vậy.

"Đều là tử cục ..."

Hoàng Nhất Thống cũng không suy nghĩ theo hướng này.

Tàng Đạo thư viện Nam Vực.

Hiện giờ.

Nghĩ đến đây.

Một khi hắn ra tay thì Ngôn viện trưởng sẽ nhanh chóng ngăn chặn.

Hắn sẽ mang theo Diệp gia ra khỏi Thiên Nguyên thành, thậm chí ra khỏi Nam Vực!

Nếu hiện giờ Diệp Thu Bạch vẫn còn là một thành viên của Diệp gia.

Lòng lão tổ Diệp Gia tràn đầy hối hận.

Muốn giải hòa cũng không có khả năng.

Lão tổ Diệp Gia nghe được tin tức này cũng không quá vui vẻ.

Tuy rằng có thể trở lại Thiên Nguyên thành, tiếp tục làm một trong bốn gia tộc lớn.

Nhưng Diệp Thu Bạch vĩnh viễn sẽ không trở lại Diệp gia.

Không phải ngươi chết chính là ta vong!

Vậy thì kết cục của Lạc Nhật vương triều tuyệt đối sẽ giống như Thiên Nguyên vương triều!...

Hiện giờ mà không nghĩ biện pháp nhanh chóng chém giết Diệp Thu Bạch.

Hoàng Nhất Thống vuốt mũi, thầm than một tiếng, sau đó đứng dậy đi đến chỗ sâu trong Lạc Nhật vương triều.

Bây giờ nghĩ đến mấy chuyện này cũng không có tác dụng.

Đi nhầm một bước liền có thể đánh mất cơ hội.

Dứt lời.

Lão tổ Diệp Gia đi tới chỗ Diệp Kình.

Diệp Kình đã được Tàng Đạo thư viện Nam Vực tiếp nhận.

Trở thành một tên trưởng lão.

Tự nhiên là xem ở mặt mũi Diệp Thu Bạch.

"Diệp Kình, ta không còn nhiều thời gian, vị trí gia chủ Diệp gia vẫn do ngươi làm thôi?"

Diệp Kình lắc lắc đầu, cười nói: "Lão tổ, ta ở chỗ này thoải mái hơn."

Ở chỗ tam đệ tử của Lục Trường Sinh, Ninh Trần Tâm.

Giờ phút này.

Rốt cuộc người có thể bồi dưỡng ra loại đệ tử như Diệp Thu Bạch là thần thánh phương nào?...

Mọi người không khỏi nghĩ tới.

Cũng do Diệp Thu Bạch làm...

Mà những chuyện này đều bắt nguồn từ Diệp Thu Bạch.

"Được, ta tôn trọng quyết định của ngươi."

Dứt lời, lão tổ Diệp Gia thở dài, mang theo người Diệp gia rời khỏi học viện, trở về Thiên Nguyên thành... ...

Cách cục Thiên Nguyên thành bây giờ đã có biến đổi lớn.

Bốn gia tộc lớn biến thành ba gia tộc lớn.

Người Cừu gia rút khỏi Thiên Nguyên thành.

Gia chủ Cừu gia nhận sai rồi tự sát trước mặt Diệp Thu Bạch!

Thiên Nguyên vương triều biến mất, từ đây Nam Vực lại không có vương triều.

Tàng Đạo thư viện một nhà độc đại.

Những chuyện phát sinh trong khoảng thời gian này làm người Nam Vực thổn thức.

Diệp Kình biết rõ điểm này cho nên mới từ chối.

Như vậy Diệp Thu Bạch chắc chắc phải giúp đỡ Diệp gia!

Diệp Kình trở lại Diệp gia.

Tự nhiên là bởi vì Diệp Kình không muốn Diệp Thu Bạch rơi vào cảnh khó xử.

Diệp Kình không muốn trở về đã nằm trong dự kiến của hắn.

Lão tổ Diệp Gia nghe câu trả lời này, thầm than trong lòng.

Có một sự kiện diễn ra khiến hắn cực kỳ phẫn nộ!

Hắn đến một thôn nhỏ trong núi, mặt trời mọc thì cày, mặt trời lặn thì ngủ để chuẩn bị truyền đạo.

Nơi này bị ma thú trong núi non xâm lấn.

Toàn bộ thôn nhỏ chỉ còn sáu người sống sót, số còn lại bị ma thú xé nát.

Nếu Ninh Trần Tâm không tới nơi này thì có khả năng đã không còn một người sống.

Nhưng điều làm Ninh Trần Tâm phẫn nộ cũng không phải việc này.

Mà là cạnh thôn nhỏ có ba người trong Phật đạo.

Ba người thấy cảnh này cũng không lựa chọn ra tay cứu giúp mà thờ ơ lạnh nhạt!

Ninh Trần Tâm đi tới trước mặt ba gã tu hành Phật đạo, tức giận chất vấn: "Vì sao các ngươi không ra tay cứu giúp bọn họ?"

Một tên Phật tu có thân hình cao lớn, chắp tay trước ngực nói: "Bọn họ với ta đều không có bất kỳ quan hệ gì, vì sao ta phải ra tay cứu giúp?"

"Nhưng đó là mấy chục sinh mạng!"

Phật tu lắc đầu nói: "Thì tính sao, thế gian này, vốn chính là cá lớn nuốt cá bé."

"Huống hồ trước khi ma thú xâm lấn, ba chúng ta đã từng hỏi qua bọn họ có nguyện ý thờ phụng Phật đạo hay không nhưng bọn họ lại từ chối."

"Đã như vậy thì tự nhiên Phật Tổ cũng sẽ không phù hộ bọn họ."

Lòng Ninh Trần Tâm trở nên lạnh lẽo!

Tuy rằng đây là sự thật.

Nhưng thân là người truyền đạo.

Hằng năm Phật môn Tây Vực đều làm việc thiện.

Ít nhất trong mắt hắn là như thế.

Nhưng chỉ cần không muốn thờ phụng Phật đạo sẽ bị phớt lờ, mặc kệ cho ma thú xé nát bọn họ?

Đây là đạo lý gì?

Không phải tộc ta ắt có dị tâm sao?

Ninh Trần Tâm nhìn ba gã Phật tu trước mắt, lần đầu tiên có sự thay đổi trong ý nghĩ.

Không chỉ ma thú.

Dù là người tu đạo cũng coi mạng người như cỏ rác.

Ninh Trần Tâm nhìn về phía ba người, nói: "Tất cả người tu hành Phật đạo đều như các ngươi như vậy sao?"

Ba người nhìn nhau, khẽ nhíu mày nói: "Vị thí chủ này, rốt cuộc ngươi muốn nói gì?"

Ninh Trần Tâm lắc lắc đầu nói: "Thôi, tận mắt nhìn thấy mới là thật."

Dứt lời, Ninh Trần Tâm liền muốn đi đến Phật môn Tây Vực.

Nhìn xem có phải người Phật môn nào cũng giống như ba người này hay không.

Nhìn thấy Ninh Trần Tâm chuẩn bị rời đi, ba người sửng sốt.

Chẳng lẽ thế gian này thật sự có người ngu xuẩn hành y tế thế sao?

"Thí chủ chuẩn bị đến Phật môn?"

Ninh Trần Tâm đứng yên, lạnh nhạt nói: "Đúng thì như thế nào?"

Ngay sau đó, ba người vây quanh Ninh Trần Tâm, ngoài cười nhưng trong không cười, nói: "Thí chủ tính đi Phật môn cáo trạng sao?"

Ninh Trần Tâm không nghĩ ngợi mà đáp: "Tất nhiên rồi, cách làm của các ngươi trái ngược với lý niệm của Phật môn."

Phật môn luôn tuyên bố bảo hộ kẻ yếu.

Tiến hành truyền giáo khắp bốn vực.

Phương pháp tu hành của Phật môn.

Quan trọng nhất chính là tín ngưỡng chi lực.

Một khi Ninh Trần Tâm truyền tin tức tới Phật môn.

Phật môn vì bảo vệ hình tượng sẽ thanh lý môn hộ!

Tất nhiên ba người sẽ không cho phép Ninh Trần Tâm làm như vậy.

"Vị thí chủ này, e là tạm thời ngươi không thể rời đi..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận