Tất Cả Đệ Tử Của Ta Đều Có Tư Chất Đại Đế

Chương 1034 - Thoát hiểm, sinh mệnh cấm khu

Nghĩ xong phương pháp rồi, kế tiếp cần thử nghiệm.

Ngân long kiếm trong tay Diệp Thu Bạch hơi run lên, kiếm vực trực tiếp phóng lên cao.

Kiếm ý cảnh giới Kiếm Thần trong khoảnh khắc bắt đầu điên cuồng ngưng tụ.

Một thanh Ngân long tế kiếm đang chậm rãi ngưng tụ thành hình!

"Kiếm Thần chi cảnh?"

Lạc Phong hoảng sợ nói:

"Tiểu tử này mới Thần Vương cảnh mà đã đạt tới cảnh giới kiếm đạo tương đồng với Hỗn Nguyên Kiếm Chủ sao?"

Vân Trạch ở bên cạnh ngưng trọng lắc đầu:

Thấy một màn như vậy, ba người Hứa Lạc cảm thấy kinh hãi!

Ma chủ tiền nhiệm của Ma Vương vực, tồn tại kinh tài tuyệt diễm khi đó!

Toàn thân Tiểu Hắc bắt đầu có ma khí sôi trào, huyết mạch chi lực đồng thời bùng nổ, bàn tay nắm chặt Cửu Thiên Ma Kích.

Cả ba nhanh chóng đoán được thân phận của Tiểu Hắc.

Hỗn Nguyên Kiếm Chủ là người thành tựu Kiếm Thần chi cảnh nhanh nhất.

Cỗ hơi thở này hắn cảm thấy quen thuộc . . .

"Cảnh giới kiếm đạo của Hỗn Nguyên Kiếm Chủ tự nhiên cao hơn hắn, nhưng mà hắn trẻ thế này đã đạt tới Kiếm Thần chi cảnh là quá mức yêu nghiệt. . . . . ."

Đột nhiên bên cạnh có từng luồng hơi thở hủy diệt bắt đầu không ngừng tràn ra.

Nhưng mà không nghĩ tới Diệp Thu Bạch thế mà ở Thần Vương cảnh đã đột phá tới Kiếm Thần chi cảnh!

Trong nhận thức của bọn họ.

Hơi thở cùng với bóng mờ mà thần này làm cho bọn họ liên tưởng đến tin tức từng nghe trước đó.

"Sao có thể?!"

Một bóng mờ ma thần bắt đầu hiện lên phía sau Tiểu Hắc.

Hứa Lạc bỗng nhiên nhìn về phía Phương Khung, ở chung quanh thân thể hắn có từng luồng hơi thở hủy diệt hình thành một sát trận!

Thân là một trận pháp sư thuộc Liên Minh Trận Pháp Sư, Hứa Lạc cảm thấy hoảng sợ.

Là trận pháp!

Trong đầu Hứa Lạc hiện lên một quyển cổ tịch mà mình từng nhìn đến.

Chẳng lẽ. . . . . .

Lạc Phong bên cạnh Hứa Lạc cũng kinh ngạc nói:

Trận pháp cần phải mượn thiên địa quy tắc chi lực mới có thể ngưng tụ.

Tạo Hóa Thần Phù cũng không cần đến quy tắc chi lực bên ngoài để kích hoạt.

Rõ ràng trong không gian đã không có quy tắc chi lực.

Bên trong kiếm vực là một thanh ngân long tế kiếm, mũi kiếm càng thêm sắc nhọn!

Diệp Thu Bạch nhắm mắt lại, cảm nhận được kiếm ý lưu động.

Giờ phút này hơi thở của bốn người không ngừng tăng lên.

Còn người này làm như thế nào?

"Còn có thể sử dụng phù triện?"

Mục Phù Sinh lấy ra bốn tờ phù triện, dán một tờ lên trên người mình, ba tờ còn lại thì dán trên thân ba người Diệp Thu Bạch.

Ngay lập tức hơi thở bốn người phát ra điên cuồng sôi trào!

Đột nhiên.

Chỉ là phương thức này sớm đã thất truyền, hắn biết được từ đâu?

Đó là lấy thân thành trận!

Bên trên ghi lại một phương pháp sử dụng trận pháp cực kỳ huyền diệu.

Khi cảm nhận được tinh khí thần của chính mình đạt tới đỉnh.

Diệp Thu Bạch bỗng nhiên mở mắt, trong hai tròng mắt có kiếm ý bắn ra!

Giờ khắc này Diệp Thu Bạch giống như một vị Kiếm Thần cử thế vô song giơ một ngón tay bắn ra.

Ngân long tế kiếm đâm thẳng đến vách tường thịt.

Không có một chút ít kiếm ý nào tràn ra ngoài.

Tất cả kiếm ý và kiếm đạo của Diệp Thu Bạch đều ngưng tụ thành một thể trong khoảnh khắc này.

Thanh kiếm xẹt qua không gian, không gian bắt đầu bị xé rách nhưng mà vết rách lại không có mở rộng, ngược lại chỉ xuất hiện ở nơi Ngân long tế kiếm đi qua.

Cùng thời gian, Tiểu Hắc vung Cửu Thiên Ma Kích tích lũy lực lượng đồng dạng phóng trường kích rời tay!

Phương Khung hội tụ lực lượng sát trận vào bàn tay phải, tung một ra quyền!

Một tiếng hô nặng nề to lớn vang khắp toàn bộ khoang bụng.

Vách thịt bắt đầu dao động càng kịch liệt hơn.

Giờ khắc này.

Ầm!

Như vậy vách thịt sẽ không cách nào phân tán cỗ lực lượng cường đại và sắc nhọn này ra xung quanh.

Nếu mà có thể xuyên qua bề mặt.

"Vẫn không được."

Vừa dứt lời thì lại phát hiện tuy rằng vách thịt lún sâu vào nhưng mà lực lượng không có bị phân tán nhiều.

Ngược lại tiếp tục tiến sâu.

Công kích của Diệp Thu Bạch làm chủ đạo!

Thời điểm đánh vào vách thịt, cho dù là lực lượng khủng bố tuyệt luân của Tiểu Hắc hay là một quyền tràn ngập lực lượng hủy diệt của Phương Khung đều hỗ trợ kiếm ý của Diệp Thu Bạch không ngừng đâm sâu vào.

Công kích sắc nhọn tới mức cả vách thịt cũng không thể hoàn toàn phân tán hết lực lượng.

Nhìn rõ điểm này.

Vân Trạch nghiêm túc nói:

"Chỉ có đạt tới Kiếm Thần chi cảnh mới có thể làm được điểm này, mới có thể ngưng tụ kiếm ý sắc nhọn đến mức như thế, tạo ra hiệu quả xuyên thấu cực mạnh."

Lạc Phong thấy thế thở dài:

Trong khoảnh khắc lún sâu vào.

Vách tường thịt bắt đầu đong đưa kịch liệt.

Phốc phốc phốc!

Ở trước ánh mắt kinh hãi của ba tên cường giả Thần Hoàng cảnh đỉnh.

Công kích của ba người đều ngưng tụ vào một điểm.

Tiếng hô tạo ra một trận gió lớn cuốn lấy tất cả mọi người.

Ba người Diệp Thu Bạch cũng không ngoại lệ.

Cùng với gió lớn là vách thịt chung quanh bắt đầu ép sát, tựa như muốn phun bọn họ ra bên ngoài. . . . . .

Sau khi trải qua một thông đạo đen nhanh, mấy người bị phun ra khỏi cái miệng rộng.

Sau đó miệng rộng không ngừng phát ra tiếng ô ô, trước ánh mắt chăm chú của mọi người lại tiếp tục lặn xuống đầm lầy. . . . . .

Thấy một màn như vậy.

Ánh mắt ba người Lạc Phong từ dại ra nhanh chóng biến thành kinh ngạc, sau đó tràn ngập sự kinh hỉ.

Thật sự ra ngoài rồi?

Thoát ra khỏi địa phương mà bọn họ nghĩ rằng mình chắc chắn phải chết ở đó?

Hơn nữa hết thảy đều nhờ mấy tên tiểu bối Thần Vương cảnh!

Quay đầu lại nhìn về phía bốn người Diệp Thu Bạch, lại thấy sắc mặt Diệp Thu Bạch, Tiểu Hắc cùng với Phương Khung đều tái nhợt, dưới sự trợ giúp của Mục Phù Sinh mấy người mới có thể miễn cưỡng đứng trên đầm lầy, nếu không sẽ bị chìm xuống rồi.

"Tiêu hao quá lớn."

Vân Trạch nhìn chung quanh:

"Chúng ta trở về Vân Mộng thành trước đi."

Lạc Phong bỗng nhíu mày nói:

"Nhưng đây là nơi nào?

Nơi này quá mức xa lạ, hình như chúng ta chưa bao giờ tới."

Hứa Lạc bên cạnh bắt đầu không tự giác run rẩy.

Lạc Phong và Vân Trạch phát hiện sự dị thường của Hứa Lạc, tò mà nhìn theo ánh mắt hắn.

Hai người tức khắc cứng đờ!

Phía trước bọn họ có một cây cổ thụ chọc trời.

Nhưng mà thân cây lại quanh co khúc khuỷu, trên chạc cây cành cây không hề có một chiếc lá.

Khi nhìn thấy cây cổ thụ này, bọn họ biết mình đã tiến vào một trong hai nơi đánh dấu đỏ. . . . . .

Nơi này mới là sinh mệnh cấm khu thật sự. . . . . .

Ba người không khỏi cười khổ.

Không nghĩ tới vừa mới thoát hiểm lại tiến vào một nơi nguy hiểm khác.

Ba người Diệp Thu Bạch ăn đan dược xong, tiên khí cũng bắt đầu nhanh chóng khôi phục.

Nghe ba người Lạc Phong nói chuyện.

Diệp Thu Bạch nhìn về phía Tiểu Hắc, hỏi:

"Thế nào, có cảm ứng gì sao?"

Diệp Thu Bạch tự nhiên nói tới cảm ứng tam hồn.

Tiểu Hắc lắc lắc đầu, nhíu mày nói:

"Cảm giác bị ngăn cách."

Giống như có một tấm màn đen vô tận đang vây quanh!
Bạn cần đăng nhập để bình luận