Tất Cả Đệ Tử Của Ta Đều Có Tư Chất Đại Đế

Chương 203 - Thu Thạch Sinh

Trên quảng trường chiêu sinh.

Thạch Sinh được mọi người chú ý.

Tuy rằng thiên phú của hắn không quá tốt, thể chất còn hơi kém.

Nhưng mà hắn đã dùng ý chí của mình chứng minh.

Dù thiên phú không cao như người khác cũng có thể đứng vững đến khoảnh khắc cuối cùng.

Lúc Diệp Thu Bạch nhìn về phía Thạch Sinh, ánh mắt cũng tràn đầy sự tán thưởng.

Có thể dựa vào ý chí mà kiên trì trong kiếm vực của tông sư lâu như vậy.

Thật sự hiếm có, đáng quý.

Các vị trưởng lão thấy thiên phú của hắn không tốt cho nên cũng không có người hỏi thăm.

Có thể được Tần viện trưởng thu làm đệ tử đã vượt quá sự mong muốn của hắn.

Trước giờ hắn cũng không có bất kỳ tài nguyên nào, cũng không có người nào dạy hắn.

Thạch Sinh gật đầu cười.

Thạch Sinh cười chất phác, gãi gãi đầu nói: "Không có việc gì, ta biết thiên phú của ta nên cũng không có nghĩ tới chuyện có thể được Lục tiền bối nhìn trúng."

Có thể được đại đệ tử Thảo Đường thưởng thức, dù không gia nhập Thảo Đường thì con đường phía trước cũng là một mảnh tươi sáng.

Diệp Thu Bạch đến gần Thạch Sinh, mỉm cười vỗ vỗ vai hắn, nói: "Không cần lo lắng, ta sẽ giới thiệu ngươi với sư tôn."

Hẳn đã thỏa mãn lắm rồi.

Dù sao hắn đi tới nơi này chỉ là muốn gia nhập Tàng Đạo thư viện, được nhận truyền thừa tu đạo chính thống.

"Nhưng mà sư tôn lão nhân gia rất ít khi thu đệ tử, ngươi phải chuẩn bị tâm lý cho tốt nha."

Diệp Thu Bạch lại cười nói: "Không có việc gì, dù sư tôn không nhận lấy ngươi thì Tần viện trưởng cũng sẽ thu ngươi làm đệ tử thân truyền, chỉ dạy ngươi tu luyện."

Không ai mà không biết, không ai mà không rõ thiên phú của Diệp Thu Bạch.

Một tên tán tu chỉ dựa vào bản thân mò mẫm mà đi tới hiện tại.

Hắn đã làm nhiều chuyện mà người khác nghĩ cũng không dám nghĩ.

Mọi người đều nhìn Thạch Sinh với ánh mắt hâm mộ.

Phải biết rằng.

Mọi người đều nhìn tới, đều cảm thấy giật mình.

Lúc này.

Lời tiếp theo mà Diệp Thu Bạch nói lại khiến mọi người chấn động!

Một người đắc đạo, gà chó lên trời.

Người này chính là chủ nhân Thảo Đường, Lục Trường Sinh!

Chỉ cần không ngã xuống giữa đường thì chắc chắn ngày nào đó sẽ đứng trên đỉnh đại lục này!

"Sao tiểu tử lại ra ngoài này, thật hiếm nha."

Các vị trưởng lão cũng sửng sốt.

Người bồi dưỡng ra yêu nghiệt như Diệp Thu Bạch, Hồng Anh cùng với Ninh Trần Tâm.

Được Diệp Thu Bạch thưởng thức, con đường tương lai của Thạch Sinh sẽ không tệ chút nào.

"Sư tôn? Sao ngài lại đến đây."

Người tới đúng là Lục Trường Sinh.

Sau khi mọi người biết được thân phận nam tử áo trắng, ánh mắt đều xuất hiện sự cuồng nhiệt!

Bỗng có một nam tử áo trắng xuất hiện trên quảng trường.

Không có bất kỳ cảm giác gì!

Bọn họ không cảm nhận được nam tử này xuất hiện thế nào!

Người này là ai?

Tần Thiên Nam cũng đi tới bên cạnh Lục Trường Sinh, cười nói: "Đã cải hoàn thành việc cải tiến trận pháp rồi?"

Lục Trường Sinh không có để ý tới Tần Thiên Nam và Diệp Thu Bạch.

Hắn cao giọng nói: "Thạch Sinh là ai, có ở nơi này hay không?"

Nghe Lục Trường Sinh nói.

Mọi người lại sửng sốt hơn.

Tới tìm Thạch Sinh?

Nhưng làm sao mà Lục Trường Sinh có thể biết tới Thạch Sinh?

Đại năng thế này tìm Thạch Sinh có chuyện gì?

Thạch Sinh nghe xong cũng sửng sốt như mọi người, vội vàng lên tiếng: "Lục tiền bối, ta ở chỗ này."

"Tuy tiểu tử ngươi lười biếng nhưng không thể không nói là một lão sư tốt."

Chỉ đành nói: "Nếu ngươi nguyện ý thu hắn thì cũng tốt."

Tần Thiên Nam cảm thấy rất bất đắc dĩ.

Lục Trường Sinh cười hì hì nói: "Tần thúc, vất vả lắm ta mới ra khỏi cửa thu đệ tử, ngươi nhường cho ta đi."

Ta đây rời đi nha?

Vậy ta đây là cái gì?

Sắc mặt Trần Minh Chi có chút phức tạp khi nhìn về phía Thạch Sinh.

Nhưng hắn lại chỉ có thể cười khổ một tiếng, trong mắt tràn ngập sự hâm mộ.

Thạch Sinh lại được Lục tiền bối tán thành, muốn thu hắn làm đồ đệ!

Tần Thiên Nam buồn bực nói: "Ta nói tiểu tử thúi ngươi nghe, vất vả lắm ta mới thu được một hạt giống có thể kế thừa y bát của ta , ngươi muốn cướp đi sao?"

Hoang Nguyên: "???"

Thân là đệ tử duy nhất của viện trưởng , Hoang Nguyên cũng có mặt ở nơi đây.

Nghe lời sư tôn nói, mặt hắn không khỏi dại ra.

Có chút hoài nghi nhân sinh.

Vất vả lắm mới tìm được một người kế thừa y bát ?!

Muốn thu Thạch Sinh làm đệ tử sao?

Lục tiền bối nói gì đó?

Này...

Trên mặt mọi người đều có vẻ kinh hãi.

Quảng trường chiêu sinh bỗng trở nên yên lặng một lúc.

Lục Trường Sinh theo tiếng nhìn sang, quan sát hắn từ trên xuống dưới một lần rồi nói: "Ngươi có bằng lòng trở thành đệ tử của ta không?". . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .

Lục Trường Sinh: "A . . . . Thật ra không cần nói câu sau đâu."

"Ta có nói sai hả?"

" . . . ."

Diệp Thu Bạch nghe hai người nói chuyện mà cảm thấy buồn cười.

Tuy rằng thực lực của Lục Trường Sinh sâu không lường được nhưng ở trước mặt Tần viện trưởng sẽ giống như một tiểu bối.

Cũng rất là bình thường.

Ban đầu, khi Lục Trường Sinh tới thế giới này, có hai người đối xử tốt với hắn nhất.

Một là lão nhân Thảo Đường, cũng chính là đường chủ đời trước của Thảo Đường.

Không biết hiện giờ đã đi đâu, không lưu lại bất kỳ tin tức nào.

Người thứ hai chính là Tần viện trưởng Tần Thiên Nam.

Khi lão nhân rời đi rồi thì Tần viện trưởng luôn tìm mọi cách chiếu cố Lục Trường Sinh.

Khi các trưởng lão muốn huỷ bỏ Thảo Đường, miễn cho lãng phí tài nguyên của học viện thì chính Tần Thiên Nam là người nhận hết áp lực, không đồng ý.

Thạch Sinh nghe mà mặt dại ra.

Chỉ chỉ chính mình, trong giọng nói tràn ngập sự khó tin.

"Lục. . . . Lục . . . . Lục tiền bối... nói với ta sao?"

Diệp Thu Bạch cười, vỗ vỗ vai Thạch Sinh: "Là ngươi đó, chỉ cần ngươi đáp ứng, sẽ trở thành đồ đệ của sư tôn, sư đệ của ta."

Nhìn bộ dạng chất phác của Thạch Sinh, Diệp Thu Bạch cảm thấy vui vẻ.

Rốt cuộc cũng tìm được người thay mình nấu cơm người nha

Tuy rằng Tiểu Hắc rất thành thật nghe lời nhưng sau vài lần dạy hắn nấu cơm thì Diệp Thu Bạch đã bỏ cuộc.

Một đống đồ ăn đen xì.

Theo lời Lục Trường Sinh nói thì trông giống như dưa chua bị mốc...

Tuy rằng bọn họ không hiểu là món gì nhưng biết chắc là không phải lời khích lệ gì.

Lục Trường Sinh thì cười cười gật đầu, nói: "Chính là ngươi, ngươi nguyện ý sao?"

Nghe Lục Trường Sinh xác nhận, Thạch Sinh vội vàng gật đầu.

Vui vẻ đáp lại.

"Nguyện ý, ta nguyện ý!"

Ngay sau đó quỳ gối trên mặt đất, hành đại lễ: "Sư tôn ở trên, nhận một bái của đồ nhi!"

Lục Trường Sinh mỉm cười, gật gật đầu.

Còn những người khác thì hâm mộ nhìn Thạch Sinh.

Từ đây.

Vận mệnh Thạch Sinh sẽ bắt đầu có sự thay đổi.

Tuy rằng thiên phú không cao nhưng bọn họ tin rằng hắn có thể phá kén thành điệp trong tay vị đường chủ Thảo Đường này.

Dù sao thì bốn vị đệ tử Thảo Đường đường hiện tại đều là nhân vật cực kỳ xuất chúng, có thể vượt cấp chiến đấu.

Lục Trường Sinh gật đầu nói: "Đã như vậy liền theo ta về Thảo Đường đi."

Sau đó hắn mang theo Thạch Sinh cùng Diệp Thu Bạch trở lại Thảo Đường.

Tốc độ cực nhanh!

Không quay về nhanh thì canh sẽ nguội mất.

Tần Thiên Nam nhìn bóng Lục Trường Sinh rời đi, bất đắc dĩ lắc đầu.

Hắn nhìn về phía mọi người trên quảng trường, nói: "Các vị cũng thấy được rồi đó, các ngươi có thể lựa chọn gia nhập bốn đường cũng có thể bái nhập môn hạ các trưởng lão."

"Nếu không muốn cũng có thể rời khỏi."

Nghe xong, có một ít người tâm cao khí ngạo nhanh chóng xoay người rời khỏi nơi này.

Bọn họ tới nơi đây là để gia nhập Thảo Đường.

Nhưng Trần Minh Chi lại không có rời đi.

Dù không thể gia nhập nhưng nếu có thể móc nối quan hệ với người trong Thảo Đường cũng sẽ nhận được nhiều chỗ tốt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận