Tất Cả Đệ Tử Của Ta Đều Có Tư Chất Đại Đế

Chương 183 - Mồi

Trong Thiên Thanh thành.

Khói đen tràn ngập, ánh lửa nổi lên khắp nơi.

Tiếng kêu khóc thảm thiết không ngừng vang vọng khắp cả thành trì.

Trên tường thành bị tàn phá kia có mấy người Lạc Nhật vương đang đứng đó.

Không ngừng tiếp nhận từng cái từng cái đầu người nhuốm đầy máu.

Gương mặt trên những cái đầu có sự hoảng sợ, có không cam tâm, có khủng hoảng, có tuyệt vọng.

Mấy cái đầu lần lượt bị treo lên tường thành.

Tông chủ Thiên Thanh tông nhìn một màn này mà hai tay nắm chặt, tiếng xương cốt kêu răng răng phát ra.

Khi một cái đầu người tiếp theo bị treo lên tường thành.

Lương Phong nhìn thấy lập tức ngăn cản tông chủ Thiên Thanh tông, nói: "Tiền bối, không nên xúc động!"

Tuy rằng ngày thường không có trực tiếp quản lý, chỉ giao cho các trưởng lão tiến đến.

Hắn nhanh chóng đi hướng về phía trước!

Thiên Thanh thành chính là thành trì mà Thiên Thanh tông quản hạt.

Tự nhiên tâm cảnh vững chắc hơn những người khác một chút.

Mặt hắn đỏ bừng, lửa giận tràn ngập tròng lòng.

Tông chủ Thiên Thanh tông chỉ vào tường thành, tức giận nói: "Ngươi nói ta phải kìm nén thế nào!"

Tất nhiên tông chủ Thiên Thanh tông cũng có cảm tình với Thiên Thanh thành rồi.

Hắn cau mày, hai mắt như muốn phun ra lửa.

Tông chủ Thiên Thanh tông không cách nào nhẫn nại được nữa.

"Đến lúc đó, người trong tòa thành trì này sẽ bị tàn sát hết."

Nhưng hiện giờ thấy cảnh tượng thảm thiết như thế này, tất nhiên cũng không thể không tức giận.

"Hiện giờ, hẳn là chúng ta nên tiến thành điều tra một lượt, sau khi biết được lực lượng của đối phương thế nào mới có thể vạch ra đối sách."

Kiếm Triều Miện và Lương Phong đều là kiếm tu.

Chỉ nghe Kiếm Triều Miện bình tĩnh nói: "Tiền bối, hiện giờ lỗ mãng ra tay có khả năng không làm được gì cả, chúng ta còn có thể phải lưu lại đây."

Bằng không sẽ dẫn tới thất bại trong trận chiến này!

Đang trong thời kỳ chiến tranh.

Chung quanh Thiên Thanh thành cũng không có người Lạc Nhật vương triều tuần tra.

Tông chủ Thiên Thanh tông mới bình tĩnh lại.

Sau khi tiến vào thành trì, cảnh tượng bên trong còn thê thảm hơn bọn họ tưởng tượng.

Nghe được hai người nói xong.

Khắp các con đường đều có tứ chi rơi rụng.

Phòng ốc sụp đổ.

Vết máu che kín tất cả đường phố.

Hai người bọn họ nói không sai.

Mà phía bên phải tường thành thì có một cái lỗ hổng thật lớn.

Bốn người lẻn vào thông qua lỗ hổng này.

Không có người nào khiến cho mấy tên trên tường thành chú ý.

Không thể tổn thất quá nhiều sinh lực.

Ninh Trần Tâm cũng đồng ý với lời bọn họ: "Được rồi, việc này không nên chậm trễ, nghĩ cách vào thành đi."

Hiện giờ cũng thở phào một hơi, nói: "Là ta xúc động, các ngươi nói không sai."

Tông chủ Thiên Thanh tông cũng không phải loại người không nhịn được việc nhỏ mà làm hư việc lớn.

Nội tạng cùng với thịt nát vương đầy.

Điều làm cho bốn người càng kinh hãi hơn chính là những thi thể còn tương đối hoàn hảo thì máu thịt đều bị rút cạn.

Khô quắt lại!

Tông chủ Thiên Thanh tông và Ninh Trần Tâm đều đè nén lửa giận.

Ẩn giấu hơi thở, tiềm tàng trong phế tích, chậm rãi di chuyển.

Có thể cảm nhận được những người Lạc Nhật vương triều đang chế tạo giết chóc có tu vi không cao.

Tối đa cũng chỉ là Càn Nguyên cảnh sơ kỳ.

Khi bốn người đi đến phủ thành chủ ở trung tâm thì cảm nhận được một cổ thi khí khổng lồ.

Tông chủ Thiên Thanh tông nói: "Một tên cường giả Càn Nguyên cảnh hậu kỳ cùng với một tên Càn Nguyên cảnh trung kỳ."

Lương Phong và Kiếm Triều Miện tới.

Bốn người còn chưa kịp phản ứng thì đã bị kiếm khí chém giết!

Trong khoảnh khắc này có hai đạo kiếm khí bắn tới!

Thân thể hai con người yếu ớt không có bất kỳ khí cụ hay tu vi gì sẽ chia lìa.

Chỉ cần thanh đao chạm vào.

Nói xong liền vung đao trong tay về phía hai người!

Bên trong hầm có hai người.

Một nữ nhân và một nữ hài được nữ nhân ôm trong lòng, đang khóa oa oa...

Hai người này không hề có tu vi.

Hiển nhiên là phàm nhân!

Bốn người Lạc Nhật vương triều bốn nhìn thấy đều là cười lạnh tới gần.

Nữ nhân khóc nức nở nói: "Cầu xin các ngươi, tha cho chúng ta đi..."

"Ta tất cả đồ vật ta đều cho ngươi, buông tha nữ nhi của ta cũng được..."

Nữ hài đã biết nói chuyện, chỉ nghe nàng vừa khóc vừa bập bẹ nói: "Không... Không cần, ta muốn ở với mụ mụ . . . . . . . . . . ."

Người cầm đầu cười lạnh nói: "Không cần nói nhiều, các ngươi không thoát được."

Đột nhiên, phía bên trái phía bọn có bốn người Lạc Nhật vương triều tìm được một căn hầm.

Kiếm Triều Miện nói: "Như vậy thì giải quyết hai người bên trong là được rồi."

Chiến lực đỉnh của bên đối phương chính là hai người trong phủ Thành chủ.

Bọn họ đã đi một vòng Thiên Thanh thành.

Lương Phong cũng gật gật đầu.

"Hẳn chính là toàn bộ lực lượng của bọn họ rồi."

Ninh Trần Tâm cũng bước đến trước mặt nữ nhân và nữ hài.

Nữ nhân thấy thế sửng sốt, lập tức quỳ gối trên mặt đất nói: "Đa tạ tiền bối! Đa tạ tiền bối!"

Nữ hài cũng khóc lóc nói: "Cảm ơn đại ca ca..."

Ninh Trần Tâm cười cười giơ tay lau nước mắt trên mặt nữ hài, nói: "Rời khỏi nơi này trước đi, nơi này rất nguy hiểm."

Vừa dứt lời.

Trong phủ thành chủ liền có hai đạo thi khí bùng nổ.

"Người nào dám quấy nhiễu Lạc Nhật vương triều làm việc?!"

Hai tên cường giả Càn Nguyên cảnh đều là phóng lên cao.

Cả hai bay giữa không trung nhìn xuống bốn người Ninh Trần Tâm bên dưới.

Lương Phong cười nói: "Hai người này giao cho Ninh huynh."

Ninh Trần Tâm gật gật đầu, cầm Đạo kinh trong tay, bước từng bước một đi lên không trung.

Dưới mỗi một bước hắn bước ra đều sẽ có một sợi ánh sáng vàng kim hiện lên nâng Ninh Trần Tâm đi thẳng tới không trung!

"Chính là ngươi quấy nhiễu Lạc Nhật vương triều ta làm việc sao?"

Ninh Trần Tâm nói: "Các ngươi giết những người đó, tự nhiên phải trả giá thật lớn."

Đối đãi với người tàn nhẫn này.

Ninh Trần Tâm cũng không có nghĩ tới chuyện giáo hóa bọn họ.

Kẻ giết người thì sẽ bị người giết!

Nợ máu trả bằng máu.

Lấy mạng đền mạng!

Nam tử Càn Nguyên cảnh hậu kỳ nam tử cười nói: "Bọn họ chỉ là một đám phàm nhân mà thôi, giết thì như thế nào?"

Trong mắt Ninh Trần Tâm xuất hiện sự bi ai.

Chẳng lẽ phàm nhân không phải người sao?

Giới tu đạo đã mắc bệnh.

Ninh Trần Tâm thấy thế giới này đã bệnh nặng quá mức rồi.

Muốn trị liệu bệnh trạng này thì phương pháp trị liệu bình thường không có tác dụng.

Chỉ có cắt bỏ hết những khối u ác tính mới có khả năng điều trị tận gốc.

Nghĩ đến đây.

Ninh Trần Tâm cũng không nói thêm gì nữa.

Cầm chặt Đạo Kinh trong tay, hắn liên tục quát: "Lâm, binh, đấu, giả, toàn, trận!"

Sáu chữ như cuồn cuộn như lôi âm!

Một thiên tướng thân khoác thần khải, cầm Kim Lân Thần Thương xuất hiện phóng về phía hai người.

Cảm nhận được cỗ hơi thở này.

Sắc mặt hai người đều biến đổi!

Nhưng sự kinh ngạc chỉ lướt qua trong giây lát.

Sau đó trên mặt hai người bỗng nhiên có một cười như đã thực hiện được gian kế.

"Xem ra chính là ngươi."

Nói xong.

Hai người liền lấy một miếng ngọc bội ra rồi ném thẳng lên không trung.

Ngọc bội ầm ầm nổ tung.

Từng luồng sương đen phóng ra ngoài.

Tựa như tín hiệu!

Đám sương đen không chỉ là tín hiệu mà còn giông như một lá chắn phòng ngự bao phủ quanh thân hai người.

Ninh Trần Tâm hừ lạnh một tiếng, lại phun một chữ: "Tịnh!"

Một luồng sáng vàng chiếu rọi sương đen!

Đám sương đen như bị tinh lọc, bắt đầu tan rã dần!

Giờ khắc này.

Thiên tướng cũng cầm thần thương đâm tới.

Trực tiếp đâm xuyên qua sương đen đang tan rã ầm ầm chém giết hai người bên trong.

Cùng lúc đó.

Trên không trung xa xa bỗng có mấy hơi thở cường đại đang bay nhanh đến nơi này!
Bạn cần đăng nhập để bình luận