Tất Cả Đệ Tử Của Ta Đều Có Tư Chất Đại Đế

Chương 278 - Diệp Thu Bạch: Hình như ta đã có thể hiểu tâm trạng của sư tôn……

Sau khi mười hai tên Hư Thần cảnh bị giải quyết hết.

Ba người Diệp Thu Bạch cũng không có buông lỏng cảnh giác.

Hơi thở tràn ra bao phủ chung quanh, điều tra xem có còn sát thủ đang ẩn nấp hay không.

Lân Giáp Dong binh đoàn cũng không hổ là dong binh, nhiệm vụ vĩnh viễn đều đặt ở vị trí đầu tiên.

Tuy rằng trong lòng cực kỳ khiếp sợ, nhưng vẫn chia nhau tiến hành dò xét tình hình chung quanh mộ lượt!

Cao Vân cùng Đạo Bắc cũng nhanh chóng chạy trở về, nơi đây đã bị bố trí trận pháp, không biết còn có cá lọt lưới hay không.

Làm xong hết thảy mấy chuyện này.

Mọi người đều không hề phát hiện tung tích của bất kỳ tên địch nhân nào mới ngừng lại.

Nhưng ba người Diệp Thu Bạch lại dùng thực lực của bàn thân để vả mặt Lân Giáp Dong binh đoàn!

Một đám người mới thì lại như thế nào?

Điều này khiến bọn họ rất là khinh thường.

Chỉ có ba người thì như thế nào?

Trong mắt của bọn họ thì Thảo Đường dong binh đoàn mà ba người Diệp Thu Bạch sáng lập chỉ là mấy tên người mới mà thôi.

Thực lực thế này mạnh hơn bất kỳ một người nào trong bọn họ.

Lúc này, Hách Lân mang theo mấy người Lân Giáp Dong binh đoàn đi tới trước mặt ba người Diệp Thu Bạch.

Còn không phải một kích phá hủy ba sát trận của đối phương.

Trong đó, tu vi của Diệp Thu Bạch còn ở Càn Nguyên cảnh nữa!

Vẻ mặt cực kỳ phức tạp.

Chỉ có tu vi Càn Nguyên thì như thế nào?

Miễn bàn tới chuyện đối kháng với mười hai tên cường giả Hư Thần cảnh.

Xem thường toàn diện.

Nếu không phải nhờ ba người Diệp Thu Bạch.

Lại thế sét đánh không kịp bưng tai giải quyết hết mười hai tên cường giả Hư Thần cảnh phía đối phương.

Sau khi sát trận buông xuống, bọn họ phải tốn nhiều sức lực ngăn cản công kích từ ba sát trận!

Nào biết đâu rằng lời đối phương nói toàn là sự thật!

Trước đó nếu không phải tiểu muội để cho bọn họ cũng gia nhập vào thì hôm nay gặp bất trắc hết rồi.

Hách Lân thở dài, ngay sau đó cười khổ nói: "Diệp huynh đệ, là ta nhìn lầm, xin thứ lỗi."

Hiển nhiên Dương Tề cũng nghĩ tới điểm này.

Dương Tề: "..."

E là hiện giờ đối phương đã thành công . . .

Hiện tại bọn họ đều cùng chung một cảm giác.

Chỉ có Càn Nguyên cảnh...

Lân Giáp Dong binh đoàn: "..."

Vẻ mặt cực kỳ phức tạp.

Diệp Thu Bạch cũng không phải loại người chiếm lý không tha.

Phất tay cười nói: "Không có việc gì, dù sao ta chỉ có tu vi Càn Nguyên cảnh, bị các ngươi khinh thường cũng là chuyện bình thường."

Hách Lân: "..."

Mà chính mình còn tưởng rằng ba người Diệp Thu Bạch muốn đục nước béo cò, cố làm ra vẻ!

Hiện tại thì hộ vệ Dương gia cùng với người Lân Giáp Dong binh đoàn mới thật sự là những người vô dụng . . .

Chỉ dựa vào thực lực của ba người bọn họ đã đủ giải quyết hết kẻ địch!

Bất kể là phương diện dò xét địch nhân hay phương diện nào khác đều vượt trội hơn tất cả mọi người còn lại.

Mặt này bị tát một cái đau nha!

Hách Lân cười gượng nói: "Chiến lực thực tế của Diệp huynh đệ mạnh hơn Hư Thần cảnh như ta nhiều!"

"Như vậy đi, nhiệm vụ lần này Lân Giáp Dong binh đoàn chúng ta sẽ không lấy một chút thù lao nào."

Nói tới đây, Hách Lân nhìn về phía Dương Tề, nói: "Phần của chúng ta trực tiếp đưa cho Thảo Đường Dong binh đoàn đi."

Cao Vân cùng Đạo Bắc đứng phía sau hắn muốn mở miệng nói gì đó nhưng lại bị một nữ tử ngăn cản.

"Chẳng lẽ các ngươi không nhìn ra lão đại muốn kết giao với ba người trẻ tuổi này thôi?"

"Với thực lực và thiên phú mà ba người bọn họ đã hiển lộ ra."

"Một người có cảnh giới kiếm đạo cao cường như thế, một người có được tinh thần chi lực, còn có tên thể tu kia, một thân lực lượng cực kỳ cường đại."

"Loại người này chỉ cần bất tử, tiền đồ tương lai không thể hạn lượng!"

Ngồi chung với hắn.

Lúc Lân Giáp Dong binh đoàn ở bên ngoài hộ vệ thì Dương Tề lại để ba người Diệp Thu Bạch ngồi bên ngoài xe ngựa.

Bởi vì hộ vệ Dương gia chết hết nên đã dẫn tới công tác hộ vệ hoàn toàn do Lân Giáp Dong binh đoàn và Thảo Đường Dong binh đoàn phụ trách.

Dương gia cũng tiếp tục di chuyển về hướng Long Khải thành.

Sinh cơ bừng bừng.

Một ngày mới bắt đầu, vạn vật sống lại.

Dương Tề gật gật đầu, nhẹ nhàng thở ra, cười nói: "Đúng vậy, lần này là ta nhìn lầm, nếu không có ba dong binh mới kia, e là lần này thật sự lành ít dữ nhiều..."

Nữ nhân cười nói: "Xem ra quyết định ban đầu của ta rất chính xác?"

"Đúng vậy, đến lúc đó ta sẽ cho bọn hắn thêm một ít thù lao, xem xem có thể mượn sức một chút hay không."

"Nếu có thể thì về sau Dương gia chúng ta sẽ có thêm ba vị minh hữu với thiên phú cực cao."

Nhưng nữ tử nghe xong lại không cảm thấy như vậy, nhanh chóng lên tiếng nhắc nhở: "Đại ca, ngươi không nên thể hiện ý đồ của mình quá mức rõ ràng, thuận theo tự nhiên là được."

"Thiên kiêu trẻ tuổi như vậy không phải dùng một chút lợi ích nho nho là có thể mượn sức."

Dương Tề nghe xong, suy nghĩ chút rồi gật gật đầu.

Không trung đen nhánh với sự điểm xuyết của vô số sao trời dần dần bị kéo hạ.

Ánh mặt trời chói mắt lại phủ xuống cả tòa Lâm Giới sơn.

"Không có việc gì, chỉ là nghe giọng điệu đại ca thế này, hẳn là đã giải quyết xong phiền toái bên ngoài rồi?"

Tiếng nữ nhân dễ nghe như chim hoàng oanh từ trong xe ngựa truyền ra.

Dương Tề đi tới cạnh xe ngựa bên, nhẹ giọng hỏi: "Tiểu muội, ngươi không có chuyện gì đi?"

Nếu nói như thế này thì thù lao cho nhiệm vụ có vẻ cũng không còn quan trọng gì...

Hai người đều yên lặng.

Nghe lời nữ tử nói.

Hiển nhiên sau trận chiến đêm qua thì thái độ của Dương Tề đối với ba người Diệp Thu Bạch hòan toàn đảo ngược lại.

Mấy người Hách Lân cũng không cảm thấy có gì bất ngờ.

Cường giả nên nhận được loại đãi ngộ này.

Nhìn qua có vẻ không công bằng?

Thật ra không công bằng mới là công bằng nhất thế gian này . . . . .

Trong lúc di chuyển.

Nữ nhân bên trong xe ngựa lên tiếng hỏi: "Đại ca, còn mất bao lâu nữa mới đến Long Khải thành?"

Dương Tề khống chế xe ngựa, mỉm cười trả lời: "Khoảng ba ngày nữa sẽ tới nơi."

"Ai..."

Dương Tề nghe tiếng thở dài liền yên lặng, tâm trạng chùng xuống.

Diệp Thu Bạch thấy một màn thế này.

Không khỏi âm thầm lắc đầu.

Lại là liên hôn vì chính trị, có lẽ nàng này không yêu thích đối phương nhưng bởi vì lợi ích của gia tộc mà không thể không gả đi.

Thật ra chuyện như thế này rất thường thấy.

Sinh hoạt trong thế gia, hoàng tộc thì không thể tránh khỏi thân bất do kỷ.

Trừ khi thực lực của ngươi đủ mạnh!

Mạnh đến mức có thể làm chủ, quyết định vận mệnh của chính mình!

Giống như tự do về tiền tài vậy.

Cũng không phải ngươi kiếm được tiền nhiều thì có thể tự do về tiền tài.

Mà là số tiền ngươi kiếm có đủ nhiều hay không, nhiều đến mức độ như thế nào?

Nhiều đến mức ngươi có thể nói không với chuyện mà ngươi không muốn làm!

Khi đó mới có thể dùng hai chữ tự do!

Nhưng rất đáng tiếc.

Bọn họ không có đủ thực lực rồi.

Cho nên chỉ có thể trở thành một công cụ của gia tộc . . . .

Tuy rằng nghĩ như vậy nhưng Diệp Thu Bạch lại không muốn nhúng tay.

Đây là chuyện nhà của người khác.

Diệp Thu Bạch lại không thân quen với họ, quản gì mà quản chứ?

Nhưng mà hắn không nghĩ tới chính là Tiểu Hắc cũng không có tu luyện, đang cảm thấy nhàm chán đây.

Hắn chất phác hỏi: "A? Có phải các ngươi không muốn như vậy hay không nha?"

Diệp Thu Bạch che kín mặt.

Thạch Sinh cũng quay mặt sang chỗ khác.

Sư đệ (sư huynh) này của mình thật đúng là thần kinh thô mà!

Dương Tề cười khổ nói: "Tiểu Hắc huynh có điều không biết, tình cảnh Dương gia hiện tại cần phải muốn mượn lực lượng của Long gia."

Nữ nhân bên trong xe ngựa cũng là kéo màn ra, để lộ một gương mặt tinh xảo, nhỏ nhắn.

Đôi mắt trong vắt như nước trên gương mặt xinh đẹp đã bị ưu sầu phủ kín rồi.

"Ta là con cháu Dương gia, gia tộc chịu khổ thì cũng chỉ có thể xuất một phần lực."

Tiểu Hắc gãi gãi đầu, cảm thấy khó hiểu nói: "Vì sao một gia tộc không có đủ thực lực phải hy sinh ngươi đây? Chẳng lẽ Dương gia các nguoi không có nam tử sao?"

Giờ phút này.

Hình như Diệp Thu Bạch đã hiểu đuôc tâm trạng của Lục Trường Sinh...

Hắn cũng muốn gắp Tiểu Hắc quăng ra ngoài . . . .
Bạn cần đăng nhập để bình luận