Tất Cả Đệ Tử Của Ta Đều Có Tư Chất Đại Đế

Chương 1029 - Thiếu chút nữa nhìn thấy. . .

. . . .

Đối với các thế lực bên trong Vân Mộng thành.

Nơi chủ yếu phát ra tài nguyên cho bọn họ chính là khu vực ngoài rìa cùng với khu vực trung đoạn Vân Mộng trạch.

Muốn tiến vào trong chỗ sâu thì bọn họ phải trả giá quá lớn, vì bên trong quá mức nguy hiểm, cho nên hiếm có người mạo hiểm tiến vào bên trong chỗ sâu.

Chỉ có ba năm tổ chức tiến vào một lần.

Cho nên chỉ cần Vân Huyễn đan có tác dụng đến khu vực trung đoạn là tốt.

"Hiệu quả kéo dài bao lâu?"

"Với thực lực của chúng ta có thể duy trì trong thời gian năm ngày, với người có thực lực càng cao thì thời gian sẽ càng dài."

Thành chủ cười vỗ vỗ Diệp Thu Bạch bả vai.

Nói lời khách khí xong.

Diệp Thu Bạch cười cười nói:

"Hợp tác vui vẻ."

"Nếu đương đúng như thế này thì không cần các điều kiện khác, các ngươi có bao nhiêu Vân Huyễn đan thì ba thế lực chúng ta liền thu hết bấy nhiêu!"

Trình Dao cười tiến lên nói:

Diệp Thu Bạch cười nói.

Thành chủ liền gấp không chờ nổi mà chạy tới Liên Minh Phù Triện Sư cùng Liên Minh Trận Pháp Sư.

"Chuyện này ta đây liền đi thương lượng với hai lão nhân kia một chút, hẳn là bọn họ cũng sẽ không từ chối, các ngươi. . . . . ."

Vân Mộng thành chủ đột nhiên cười to, ngay sau đó nhìn Diệp Thu Bạch nói:

"Chúng ta hợp tác vui vẻ."

Dù sao có đan dược này thì bọn họ sẽ thu hoạch thêm vô số tài nguyên.

"Hiện tại liền liên hệ."

Thực lực và nội tình đều sẽ tăng lên với biên độ lớn.

Dù sao loại đan dược như Vân Huyễn đan này đúng là loại mà bọn họ rất cần!

"Trước đó ta đã nói giúp các ngươi nói với phụ thân, thật ra cũng nghĩ tới Vân Huyễn đan trong tay các ngươi, với sức dụ hoặc của Vân Huyễn đan thì phụ thân cùng với hai vị tiền bối khác không có khả năng từ chối."

Bóng dáng của Lục Trường Sinh xuất hiện.

Lúc này mới lấy ra một khối ngọc bội.

"Mới qua có bao lâu mà tiểu tử thúi ngươi lại gặp rắc rối nữa rồi?"

Bốn người Diệp Thu Bạch tiến vào một tiểu viện để nghỉ ngơi.

Diệp Thu Bạch trừng mắt nhìn ba tên sự đệ rồi mới bất đắc dĩ nói với Lục Trường Sinh nói:

Đến lúc đó những thế lực bên ngoài Vân Mộng thành không còn đáng lo ngại nữa.

Lục Trường Sinh trừng mắt, cảm thấy khó có thể tin.

"Không trêu chọc phiền toái sao?"

"Sư tôn, không trêu chọc phiền toái, lần này chúng ta tìm Liễu thúc."

Diệp Thu Bạch nhìn thấy chung quanh không người kêu Mục Phù Sinh bày ra kết giới.

Diệp Thu Bạch: ". . . . . ."

Mục Phù Sinh, Tiểu Hắc và Phương Khung ở bên cạnh che miệng nhịn cười.

Nhịn đến mặt đỏ lên. . . . . .

Rót tiên khí rót vào, ngọc bội bỗng lập loè ánh sáng.

Sau đó vội vàng đứng dậy mắng chửi:

Giờ phút này Lục Trường Sinh đang nghỉ trưa, kết quả vừa nghe được tiếng Diệp Thu Bạch, thân thể theo bản năng run lên.

"Sư tôn."

Thật hay giả đây???

"Thật sự gây ra họa thì ngươi nhất định phải nhanh nói cho ta, đừng để chuyện phiền toái kéo dài, một khi kéo dài sẽ càng ngày càng phiền toái!"

"Ngoan, ngươi nói đi, lần này vi sư không trừng phạt ngươi."

Nhìn biểu tình nghiêm túc của Lục Trường Sinh.

Diệp Thu Bạch muốn câm nín.

Mình ở trong cảm nhận của sư tôn thật sự không đáng tin cậy như vậy sao?

Thật sự yêu thích gây chuyện lắm sao?

"Thật sự không có gặp rắc rối gì cả."

Diệp Thu Bạch cười khổ lắc đầu:

"À à, hắn đang giúp ta thử nghiệm đan dược thôi."

Bốn người Diệp Thu Bạch đồng thanh nói.

"Đây là. . . . . ."

Bất quá hơi thở so với lúc trước càm thêm cường đại, hơn nữa không phải chỉ là cường đại hơn một chút.

Chỉ thấy Liễu Tự Như đang nằm liệt trên mặt đất, hai mắt vô thần, khóe miệng chảy ra dung dịch trong suốt, giống như người sắp chết.

Nhưng mà sau khi bốn người Diệp Thu Bạch nhìn thấy bóng dáng của Liễu Tự Như đều trợn tròn mắt.

"Bất quá. . . . . ."

Lục Trường Sinh lại nhìn về phía Diệp Thu Bạch,

Tỏ vẻ không kiên nhẫn nói:

"Không có việc gì quấy rầy vi sư nghỉ trưa, ngươi ngại trừng phạt nhẹ sao?

Nếu không thì lần tới ngươi quét toàn bộ Trường Sinh giới một lần?"

Diệp Thu Bạch: ". . . . . ."

Sao thế nào cũng bị trừng phạt vậy?

"Được rồi, ngươi muốn tìm Liễu Tự Như?"

Lục Trường Sinh trực tiếp cầm lấy ngọc bội ném cho Liễu Tự Như đang ở bên cạnh.

"Rốt cuộc, rốt cuộc cũng có thời điểm không phải vì gặp rắc rối mới tìm ta."

Lục Trường Sinh ngẩng đầu, khóe mắt ẩn chứa lệ nóng.

Sau khi xác nhận đúng là sự thật.

Kết quả không nghĩ tới sư tôn thật sự bắt đầu lần lượt hỏi Mục Phù Sinh, Tiểu Hắc và Phương Khung một lần.

Vốn tưởng rằng nghe mình nói thế này thì sư tôn sẽ tin.

"Không tin ngài cứ hỏi mấy người Mục sư đệ."

Lục Trường Sinh vừa nói vừa đi tới vỗ vỗ mặt Liễu Tự Như.

Một cỗ thánh khí theo bàn tay hắn tiến vào thân thể Liễu Tự Như, lúc này Liễu Tự Như mới thanh tỉnh lại.

Chỉ là hai chân hắn vẫn vô lực như cũ, tựa như hai cây lạp xưởng.

Có ý định đứng lên nhưng kết quả lại như giẫm lên bông mềm, không biết bước tiếp theo có thể té tư thế cẩu gặm phân hay không. . . . . .

Bốn người Diệp Thu Bạch thấy mà đau lòng.

Đây là trải qua chuyện gì mới có thể biến thành dáng vẻ này nha.

Liễu Tự Như nhìn bốn người Diệp Thu Bạch thông qua ngọc bội, nở một nụ cười còn khó coi hơn là khóc, nói:

"Gì. . . . . . Chuyện gì nha?"

Ở trước mặt tiểu bối vẫn phải giữ chút thể diện.

Bất quá trong mắt mấy người Diệp Thu Bạch thì Liễu thúc cực kỳ chật vật. . . . . .

"Chúng ta cần Liễu thúc làm chân chạy."

Chân chạy?!

Hai mắt Liễu Tự Như sáng ngời.

Chân chạy rất tốt!

Như vậy có thể thuận lý thành chương chạy trốn nha!

Không cần phải thử nghiệm đan dược nữa.

Tuy rằng thực lực của hắn được tăng lên nhiều sau khi thử nghiệm mấy loại đan dược hiếm lạ cổ quái của Lục Trường Sinh, nhưng mà quá trình thì khổ không nói nổi nha.

Rất nhiều lần đều cảm thấy như tàn mệnh. . . . . .

Cảm giác thống khổ khó tả. . . .

Mọi người đều là người trong nhà, cũng hiểu nha.

Liễu Tự Như vội vàng gật đầu nói:

"Được! Được nha! Ta thích nhất là làm chân chạy . . . . . Không, không đúng, tiểu bối cần giúp ta đây tất nhiên phải tận lực thỏa mãn rồi!"

Hoàng Thiên xem mà cạn lời, thấp giọng nói:

"Còn không phải là muốn chạy trốn sao?"

Liễu Tự Như quay đầu lại nhìn về phía Hoàng Thiên, rống to:

"Cái gì mà muốn chạy trốn?

Ta là loại người này sao?

Lục tiền bối cho ta đan dược, tuy rằng là mấy loại kỳ lạ mang đến trải nghiệm không tốt nhưng cảnh giới của ta đã đột phá đến nửa bước Thần Chủ!"

"Vậy ngươi cứ tiếp tục thử đan dược, ta thay ngươi đi giúp bọn hắn."

Hoàng Thiên châm chọc.

Mặt Liễu Tự Như cứng đờ, ngay sau đó che miệng ho khan một tiếng.

"Chuyện này. . . . . . Cảnh giới cuả ta đột phá quá nhanh cho nên đi cần đi ngoài củng cố một chút mới tốt."

Diệp Thu Bạch cười nói:

"Vậy thật tốt quá Liễu thúc, ta cần ngươi tới chỗ Uyển Nhi sư muội nói nàng tận lực luyện chế một ít Vân Huyễn đan, sau đó đưa đến Vân Mộng Tinh Vực, tốt nhất là có thể đả thông một trận pháp truyền tống không gian."

Liễu Tự Như run lên.

Hiện tại Mộc Uyển Nhi đang ở cùng mấy người Hồng Anh, phải đưa đồ tới giới vực vĩ độ cao. . . . . .

Còn muốn đả thông trận pháp truyền tống không gian sao?

Dù cho đến lúc đó Lục tiền bối giúp hắn đả thông một trận pháp truyền tống không gian cũng phải tốn nhiều sức nha!

Diệp Thu Bạch đột nhiên tiếc nuối nói:

"Liễu thúc không tiện sao? Vậy Hoàng Thiên tỷ. . . . . ."

"Đừng đừng đừng!"

Liễu Tự Như vội vàng xua tay nói:

"Rất thuận tiện! Rất thuận tiện!"

Ngay sau đó lập tức từ chỗ Lục Trường Sinh cầm mấy quyển trục trận pháp truyền tống không gian đại hình nhanh chóng tiến đến giới vực trung vĩ độ.

Hắn không bao giờ muốn thử nghiệm đan dược nữa!!!

Nhìn bộ dáng cuống quýt chạy trốn của Liễu Tự Như.

Lục Trường Sinh quay đầu nhìn về phía Hoàng Thiên, cười nói:

"Lò đan dược tiếp theo Hoàng Thiên ngươi thử nghiệm xem?"

Hoàng Thiên nhíu mày liễu, trực tiếp xoay người rời đi.

Có vết xe đổ của Liễu Tự Như.

Nàng không có ngốc mà đâm đầu vào làm chuyện thế này.

Chẳng lẽ nàng không cần hình tượng sao?

Nhìn dáng vẻ của Liễu Tự Như sau khi thử nghiệm đan dược của Lục Trường Sinh, có đánh chết nàng cũng không muốn thử!
Bạn cần đăng nhập để bình luận