Tất Cả Đệ Tử Của Ta Đều Có Tư Chất Đại Đế

Chương 1094 - Đạo pháp vô định luận!

. . . .

Loan Đế!

Khi nam nhân tỏ rõ thân phận, bất kể là Tống Kiêu hay Phương Diễn, Bành Thế Vũ, Đồng Nhứ đều tỏ vẻ khiếp sợ.

Bên trong cổ tịch có ghi chép về vị này, chính là nhân vật ở thời kỳ thượng cổ không phải Nhân tổ nhưng lại được vô số người tôn sùng là Đạo tổ.

Có thể nói cảnh giới Loan Đế cùng với danh vọng tiếp cận với bốn vị Nhân tổ kia!

Lúc trước, Loan Đế dùng sức mình tập kết đạo thống thiên hạ, đạo pháp cũng được vô số người tu luyện.

Hoàn toàn khác với tình huống hiện tại không người tu luyện đạo pháp.

Đây cũng là nguyên nhân vì sao Loan Đế không phải Nhân tổ nhưng lại được xưng là Đạo tổ.

Ba người Phương Diễn cũng kinh ngạc.

Tuy rằng bọn họ không biết Lục tiền bối kém Đạo tổ Loan Đế bao nhiêu, bất quá cũng sẽ không thua kém quá nhiều.

"Ta không thể tiếp nhận truyền thừa của tiền bối."

Chỉ có Kim Vô Tẫn, Quý Thiên Dao khẽ gật đầu.

Nhưng mà thời điểm bọn hắn cho rằng Ninh Trần Tâm sẽ vui vẻ tiếp nhận.

Đạo tổ Loan Đế cũng không cảm thấy ngoài ý muốn, ánh mắt nở rộ thần quan sáng ngời.

Để cho bọn họ không nghĩ tới chính là Đạo tổ Loan Đế sẽ xuất hiện ở chỗ này, hơn nữa muốn truyền một thân đạo thống cho Ninh Trần Tâm?

Dù sao trong nhận thức của bọn họ, Lục tiền bối là tồn tại vượt qua Thần Chủ cảnh.

Thì Ninh Trần Tâm lại thản nhiên cười, lắc đầu nói:

Đây không phải có nghĩa là Ninh Trần Tâm có hi vọng trở thành vị Đạo tổ kế tiếp sao?

Tưởng Thanh Loan lại càng khó hiểu.

"Có thể nói cho ta biết vì sao không?"

Hai mắt Tống Kiêu trừng to, miệng há rộng, vẻ mặt không thể tưởng tượng nổi.

Ninh Trần Tâm nhẹ giọng cười, nụ cười thật tùy ý nhưng lại chân thật vô cùng.

Tiếp nhận quá nhiều truyền thừa, học mà không tinh liền trở thành dư thừa.

Chỉ thấy tràn ngập chờ mong nhìn về phía Ninh Trần Tâm, hỏi:

Hưng phấn sao?

Càng nghe, ánh mắt Đạo tổ Loan Đế sẽ càng sáng.

Nghe đến đây.

Như trong những cổ tịch mà ta đã xem mấy năm nay, có một bộ phận đạo pháp ta không phải quá tán thành.

Tuy rằng lời Loan Đế nghe giống như nói đùa.

"Cái nhìn của mỗi người đối với đạo đều không giống nhau.

Nghĩ đến gì thì nói đến đó, làm sao phải che che giấu giấu, nghĩ một nói hai?

Một tàn hồn khi còn sống đạt tới độ cao như thế.

Nhưng không ai ở đây cho rằng đây chỉ là một câu nói đùa.

Cho nên chuyện ta có thể làm chính là lấy tinh hoa bỏ đi cặn bã thôi."

Loan Đế hưng phấn cười ha ha, cả không gian như bị chấn động bởi tiếng cười của Loan Đế!

"Tốt! Tốt! Tốt! Không thể không nói, nếu như là ở thời đại của chúng ta, ta tất nhiên sẽ thu ngươi làm quan môn đệ tử, toàn lực bồi dưỡng ngươi.

Nhưng may mắn ngươi không sinh ra ở niên đại đó, nếu không bổn tọa cảm giác danh hiệu Đạo tổ sẽ đổi chủ.

Hắn vốn chỉ là một đạo tàn hồn, vốn không nên có quá nhiều cảm xúc dao nhưng đám người Diệp Thu Bạch Hồng Anh Mục Phù Sinh xung quanh lại có thể rõ ràng cảm giác được tàn hồn Loan Đế đang dao động, giống như hắn đang không bình tĩnh.

"Đạo pháp vô định luận, nếu như đi theo dấu vết tiền nhân thì đến cuối cùng nhiều nhất cũng chỉ có thể sóng vai mà đứng, không cách nào vượt qua."

"Đạo của ta chính là đạo của ta, đạo của người khác chính là đạo của người khác, đạo của Loan Đế tiền bối cũng chính là đạo của Loan Đế tiền bối."

Ninh Trần Tâm còn chưa kết thúc, tiếp tục cười nhạt nói:

Thật không ngờ là Ninh Trần Tâm không chỉ chiếm được Đạo tổ Loan Đế tán thành, có thể đạt được truyền thừa.

Hiện giờ Loan Đế còn nói Ninh Trần Tâm có thể vượt qua hắn.

Được Đạo tổ đánh giá như thế.

Thành tựu sau này của Ninh Trần Tâm tất nhiên sẽ không thấp...

Tống Kiêu cười híp mắt nhìn một màn này, trong lòng thầm nghĩ.

Thần Chủ thật sự kết giao với một nhân vật ghê gớm...

Quý Thiên Dao lại cảm thấy rất bình thường, không kinh ngạc chút nào.

Dù sao cũng là đệ tử của Lục tiền bối mà...

Phương Diễn thì trầm tư, không biết đang suy nghĩ cái gì.

Còn tiếp nhận một ít tâm đắc chính là giống như Ninh Trần Tâm, chắt lọc lấy tinh hoa.

Cũng sẽ một mực tu luyện, không ngừng sử dụng.

Tiếp nhận truyền thừa giống như Diệp Thu Bạch, không chỉ tiếp nhận công pháp vũ khí của chủ nhân truyền thừa, còn có thể tiếp nhận một ít ý cảnh hoặc là đạo tắc lực.

Tiếp nhận truyền thừa và truyền thụ một ít tâm đắc ở giới tu đạo là hai loại phương thức hoàn toàn bất đồng.

"Ngươi cứ dựa theo đạo pháp của ngươi mà lý giải, lấy phần tinh hoa của bổn tọa là được."

Nhìn Ninh Trần Tâm cẩn thận tiếp nhận, Loan Đế cười nói tiếp:

Chỉ nghe Loan Đế dùng ánh mắt ái mộ nhìn quyển sách trong lòng bàn tay, khẽ vuốt bìa sách.

"Ngươi vừa nói, lấy tinh hoa bỏ đi cặn bã?"

"Những lời này rất tốt."

"Ngươi đã không cần truyền thừa của bổn tọa, bổn tọa tự nhiên cũng không hy vọng truyền thừa cứ như vậy mà biến mất."

Nói tới đây Loan Đế nghiêm mặt, trầm giọng nói:

"Dù sao phía sau ngươi chỉ sợ không còn tiểu bối trẻ tuổi nào có thể lọt mắt bổn tọa nữa."

Ninh Trần Tâm thi lễ lần nữa.

"Trong quyển sách này là lý giải cả đời của bổn tọa đối với đạo pháp, tuy rằng ngươi không cần truyền thừa nhưng vẫn cần một ít đồ vật đi."

Loan Đế đưa tay ra, quyển sách trong tay liền bay tới trước mặt Ninh Trần Tâm.

Loan Đế mở bàn tay ra, trong lòng bàn tay hắn bắt đầu có ánh sáng ngưng tụ, dần dần ngưng tụ thành một quyển sách!

Bất quá ngươi đã không cần truyền thừa của bổn tọa, tự nhiên ta cũng sẽ không miễn cưỡng ngươi kế thừa."

"Bổn tọa chỉ biết khen người có thể được khen!"

Loan Đế vung tay lên.

"Tiền bối khen quá rồi."

Ninh Trần Tâm nghe được lời Loan Đế nói, khẽ chắp tay,

Ninh Trần Tâm đưa hai tay cầm quyển sách, nghiêm túc nhìn về phía Loan Đế, trịnh trọng nói:

"Ta sẽ nghiên cứu cẩn thận.

Nếu gặp được người thích hợp, ta sẽ truyền thừa đạo pháp của tiền bối."

Nghe được Ninh Trần Tâm nói.

Loan Đế cười to:

"Được! Có những lời này của ngươi, bổn tọa cũng yên tâm."

Nói xong toàn bộ tàn hồn dung nhập vào trong bàn cờ.

Giao cho ngươi bàn cờ Thiên Đạo này, ngươi có thể nghiên cứu, dù sao bổn tọa cũng chưa nghiên cứu thấu đáo.

"Nguyện đạo thống có thể ở trong tay của ngươi tái hiện huy hoàng, giao cho ngươi..."

Nói tới đây tiếng Loan Đế liền tắt.

Ninh Trần Tâm cúi người với bàn cờ Thiên Đạo, ngưng trọng nói:

"Trần Tâm chắc chắn không phụ nhờ vả!"

Đây không chỉ là hứa hẹn với Loan Đế, mà còn là hứa hẹn với mình!

Hắn lập tức thu hồi bàn cờ Thiên Đạo, vách núi bắt đầu lắc lư kịh liệt!

Sắc mặt Diệp Thu Bạch đại biến.

Nếu như từ nơi này rơi xuống, như vậy không chết cũng sẽ trọng thương.

Đột nhiên lông mày Mục Phù Sinh giãn ra, quát:

"Cấm không giải trừ!

Lúc này đám người mới vội vàng ngự không, vững vàng hạ xuống mặt đất. ...

Ở cấm địa Tân gia, Man Hoang giới vực.

Một nữ nhân toàn thân trần trụi chậm rãi đi ra khỏi huyết trì...
Bạn cần đăng nhập để bình luận