Tất Cả Đệ Tử Của Ta Đều Có Tư Chất Đại Đế

Chương 1770: Nhìn núi vẫn là núi (3/5)

Trong bức tranh, kiếm Tiên múa kiếm tựa hồ không có bất kỳ chương pháp nào, cũng không có bất kỳ uy hiếp gì, nhìn qua chẳng qua là cung cấp cho người thưởng thức múa kiếm. Thế nhưng, khi Diệp Thu Bạch đạt cảnh giới kiếm đạo càng ngày càng cao, càng có thể nhìn thấy huyền cơ trong điệu múa kiếm. Giống như nhìn núi vẫn là núi, nhìn nước vẫn là nước. Diệp Thu Bạch lần đầu nhìn thấy bức tranh kiếm Tiên múa kiếm, liền ở vào cảnh giới này. Thấy múa kiếm chính là múa kiếm, không có bất kỳ huyền cơ nào khác, chỉ là nhận lấy ảnh hưởng từ kiếm vận khổng lồ trong bức tranh để từ đó phá cảnh. Theo cảnh giới đề cao, đại khái là khi đạt đến cảnh giới kiếm chi đạo tắc, Diệp Thu Bạch lại lấy bức tranh ra quan sát thì phát hiện bức họa trước mắt này tựa hồ không giống. Cũng chính là đạt đến trình độ nhìn núi không phải núi, nhìn nước không phải nước. Kiếm Tiên múa kiếm không chỉ đơn thuần vì mục đích thưởng thức, giống như kiếm kỹ. Nhưng lúc đó Diệp Thu Bạch cho rằng hóa phức tạp thành đơn giản mới là chân lý, hết thảy kiếm kỹ rườm rà đều không bằng tôi luyện một kiếm chém ra. Đến khi hoàn toàn nắm giữ kiếm đạo quy tắc chi lực, Diệp Thu Bạch đối đãi kiếm Tiên trong bức họa lại lần nữa phát sinh biến hóa. Bởi vì cái gọi là nhìn núi chỉ là núi, nhìn nước chỉ là nước. Thưởng thức múa kiếm, rườm rà thì sao? Lúc này Diệp Thu Bạch dứt bỏ ấn tượng cứng nhắc về kiếm đạo. Nhìn qua rườm rà, nhưng mỗi một kiếm vung ra của kiếm Tiên đều vừa vặn, không có bất kỳ năng lượng thừa thãi nào, thời cơ cũng rất đúng mực. Như vậy lại chẳng phải ngắn gọn sao? Mỗi một kiếm vung ra đều phảng phất tạo thành một mảnh lưới lớn dày đặc không thể xâm nhập xung quanh kiếm Tiên! Lại phảng phất vô số kiếm khí xuyên qua không khí, xuyên qua không gian bên trong hết thảy sinh vật nhỏ bé, hướng phía xung quanh tấn công không khác biệt mà lại không có bất kỳ góc chết nào. Có thể công, có thể thủ! Giờ phút này Diệp Thu Bạch cuối cùng đã ngộ ra áo nghĩa trong bức tranh kiếm Tiên múa kiếm. Theo cảnh giới thiên nhân hợp nhất lại lần nữa hiển hiện. Cỗ khí tức huyền diệu quanh thân Diệp Thu Bạch dung nhập trong kiếm đạo quy tắc chi lực. Cả người lâm vào trạng thái hoàn toàn tĩnh lặng, Thanh Vân kiếm trong tay lại bắt đầu chậm rãi múa một cách không bị khống chế! Quỹ tích huy động của Thanh Vân kiếm, chính là quỹ tích múa kiếm trong bức tranh kiếm Tiên múa kiếm. Nhìn thấy bộ dáng Diệp Thu Bạch. Người xung quanh đều lộ vẻ kinh hãi. "Cỗ khí tức này... cảnh giới thiên nhân? Thế nhưng, vì sao cảnh giới thiên nhân còn có thể phản kích?" Địch quân thống soái cau mày. Cảnh giới thiên nhân loại này chỉ có thể ngộ mà không thể cầu, cho dù bọn hắn tu luyện cả đời cũng chỉ sợ không cách nào tiến vào một lần. Cho dù tiến vào, cũng vì trạng thái đặc thù của cảnh giới thiên nhân mà không cách nào làm ra hành động khác. Tại loại chiến đấu sinh tử này mà tiến vào có thể nói là tai họa ngập đầu. Huống chi... trong loại trạng thái chiến đấu sinh tử này mà vẫn có thể tiến vào cảnh giới thiên nhân, vốn đã là chuyện không thể làm được. Ở không gian độc lập khác. Có hai người đã bị chém giết trong quá trình đóng giữ thành trì. Mà những người tu đạo nhìn qua còn có chút thành thạo cũng bị tình hình chiến đấu của Diệp Thu Bạch bên kia hấp dẫn tới. Những người Hiên Viên thị đã bắt đầu dựa vào vật ngoài thân ngăn địch, lúc nhàn rỗi nhìn về phía Diệp Thu Bạch, khí tức cảnh giới thiên nhân thậm chí đã truyền đến không gian độc lập của bọn họ! "Rốt cuộc làm sao mà có thể tiến vào cảnh giới thiên nhân ở trạng thái này? Tiến vào trạng thái này không phải là cần trong lòng không có một tơ tạp niệm nào, hơn nữa còn phải xem khí vận sao?" "Mà lại, cảnh giới thiên nhân còn có thể tiếp tục phản kích? Có ai trong các ngươi đã từng tiến vào cảnh giới thiên nhân chưa? Hay là cổ tịch ghi chép về cảnh giới thiên nhân là sai?" Những người khác sắc mặt khó coi lắc đầu. Dù không muốn thừa nhận, nhưng xác thực chưa từng tiến vào a! Hiên Viên Lăng khẳng định nói: "Bình thường cảnh giới thiên nhân là tuyệt đối không cách nào tiến hành bất kỳ phản kích nào, thậm chí động một ngón tay cũng không được." Hiển nhiên, Hiên Viên Lăng đã từng tiến vào một lần. Thế nhưng, hắn cũng từng nghe qua một loại thuyết pháp. Trong lúc lĩnh ngộ một loại võ kỹ, trong đầu ngoại trừ võ kỹ ra thì không có bất kỳ sự vật gì. Tình huống này khi tiến vào cảnh giới thiên nhân thì sẽ tiềm thức diễn luyện. Nhưng tình huống thiên nhân cảnh này còn khó bước vào hơn so với loại trước! Dưới tình huống bình thường, khi một người tu luyện công pháp võ kỹ thì không thể nào vứt bỏ bất kỳ tưởng niệm nào, ngươi dù sao cũng phải suy nghĩ phương pháp tu luyện công pháp và võ kỹ chứ? Ngươi dù sao cũng phải xem bức họa và từng chữ ở trên chứ? Với tình huống này thì đại não luôn duy trì một trạng thái suy nghĩ. Thế nhưng, Diệp Thu Bạch lại bước vào loại cảnh giới thiên nhân đặc thù này. Hiên Viên Triệt thở dài nói: "Ta đã nói rồi, không nên xem thường Diệp Thu Bạch, thiên phú kiếm đạo của hắn vượt quá tưởng tượng của các ngươi." Vừa nói xong. Các dòng chính khác của Hiên Viên thị đều trầm mặc. Xem ra, là cần phải định nghĩa lại một chút tên man di đệ tử mà bọn họ vẫn xem thường. Ít nhất, phía dưới Quân Thần cảnh chỉ sợ thật sự là không bắt được hắn. Hiên Viên Lăng cũng vào lúc này ngưng trọng nói: "Triệt ca nói không sai, bây giờ chúng ta cần chính là tìm một cơ hội nhiều đánh một, không thể cho hắn bất cứ cơ hội nào, muốn dễ dàng đánh giết loại kiếm tu thiên phú này cũng không dễ dàng như vậy." Đây chính là hậu quả của việc bại lộ thực lực. Nếu như đổi Diệp Thu Bạch thành Mục Phù Sinh, Mục Phù Sinh tuyệt đối sẽ không bại lộ quá nhiều thực lực, khi ở nơi mà có những địch nhân khác có khả năng trở thành đối thủ cạnh tranh, chắc chắn sẽ dùng phương thức phù triện để đóng giữ thành trì. Làm vậy mới có thể đánh cho địch nhân trở tay không kịp khi bọn họ phát động công kích. Giờ phút này. Không gian độc lập của Diệp Thu Bạch. Thanh Vân kiếm trong tay Diệp Thu Bạch càng rung động càng nhanh. Địch quân thống soái hừ lạnh một tiếng: "Nhân lúc hắn lâm vào cảnh giới thiên nhân, đồng loạt ra tay, toàn lực đánh giết hắn!" "Rõ!" Ba cường giả Quân Thần cảnh sơ kỳ khác lập tức phụ họa, hướng phía Diệp Thu Bạch toàn lực vung kiếm chém tới. Thống soái càng giơ cánh tay lên, cầm trường kiếm trong tay nâng quá đỉnh đầu, mũi kiếm chỉ thẳng thương khung! Kiếm khí tràn ngập giữa không trung, từng chuôi hư ảo chi kiếm ngưng tụ từ bốn phương tám hướng của Diệp Thu Bạch. Dày đặc như một mạng kiếm, chỉ có chút ánh nắng lọt qua những khe hở nhỏ li ti. Có thể nói. Dù là hiện tại Diệp Thu Bạch tỉnh lại, giải trừ cảnh giới thiên nhân, cũng không thể thoát khỏi loại công kích này. Không gian đã hoàn toàn bị phong kín. Quân địch thống soái nhìn kiếm phong Diệp Thu Bạch càng rung động múa càng nhanh. Không khỏi lộ ra nụ cười lạnh, "Kiếm kỹ hữu danh vô thực, có thể chống cự được cuộc tiến công của chúng ta sao? Trừ khi ngươi có ba đầu sáu tay." Diệp Thu Bạch không trả lời. Hoặc có thể nói là căn bản không nghe thấy. Phảng phất đắm chìm trong thế giới của mình, dựa theo cách kiếm Tiên múa kiếm, điên cuồng múa kiếm phong của mình. Mỗi một quỹ đạo, mỗi một lần vung kiếm, kiếm khí vung ra đều vừa vặn, giống y hệt trong bức tranh! Kiếm phong tinh mịn không có kẽ hở, uốn lượn xung quanh Diệp Thu Bạch! Thế nhưng. Thanh Vân kiếm không ngừng múa kiếm phong. Khiến cho sắc mặt của Diệp Thu Bạch càng thêm tái nhợt. Bất quá chỗ tốt của cảnh giới thiên nhân. Để cho Diệp Thu Bạch tiêu hao đạt đến mức thấp nhất. Kiếm phong đã thành. Phảng phất kiếm Tiên đối mặt với ngàn vạn kiếm phong, độc lập với đời!
Bạn cần đăng nhập để bình luận