Tất Cả Đệ Tử Của Ta Đều Có Tư Chất Đại Đế

Chương 197 - Thanh đăng cổ phật, làm bạn cả đời

Phong ấn và trận pháp lần lượt biến mất.

Xiềng xích quấn quanh thân Khương Thiền cũng tan biến vào hư vô trong khoảnh khắc.

Khương Thiền đứng trên mặt đất, sắc mặt tái nhợt, mở đôi mắt vô thần nhìn chung quanh mình.

Hiển nhiên nàng không biết đã xảy ra chuyện gì.

Tuy rằng thân thể hiện tại rất suy yếu, nhưng đã được linh khí mạnh mẽ rót vào, tu vi của Khương Thiền đạt tới nửa bước Hư Thần.

Chỉ kém một bước linh hồn lột xác liền có thể bước vào Hư Thần cảnh!

Nhưng mà Khương Thiền cũng không bởi vì vậy mà cảm thấy mừng rỡ.

Nàng lê đôi chân nặng nề bước đi.

Đã không nhìn thấy ánh mặt trời trong thời gian dài.

Chung quanh toàn là phế tích!

Giờ phút này phủ đệ đã sập rồi.

Đợi sau khi quen thuộc ánh sáng mới quan sát chung quanh.

Khi ra khỏi hầm tối dưới nền đất, nàng xuất hiện trong một phủ đệ ở hoàng đô Lạc Nhật vương triều.

Nơi này... Đã xảy ra chuyện gì?

Giờ phút này nàng cảm thấy thật sự mệt mỏi, lòng càng trĩu nặng.

Vô số khe nứt to như cánh tay trẻ con lan tràn khắp nơi.

Đương nhiên.

Đi hướng ra bên ngoài.

Ánh mặt trời chiếu lên thân thể Khương Thiền khiến hai mắt nàng không khỏi híp lại, giơ tay che che mắt.

Lang thang không có mục tiêu.

Mặt đất có vô số khe nứt.

Chung quanh có người ở khóc lóc kể lể.

Mặt đất gập ghềnh, nhấp nhô.

Khương Thiền thẫn thờ bước đi trên đống đổ nát.

Nàng nhìn về phía hoàng cung.

Lạc Nhật vương triều. ... Vong?

Khương Thiền thấy được một phủ đệ đã hư hai, trước cửa lớn có một tên lão giả áo gấm đang đứng nhìn về hướng hoàng cung.

"Quốc chủ ngã xuống, đại hoàng tử cũng chết."

"Thái Tử Phi?"

Có người mặc áo giáp quỳ gối trên mặt đất, vẻ mặt tràn ngập bi thương.

Lão giả áo gấm này tự nhiên là một trong các đại thần của Lạc Nhật vương triều.

Cao tầng Lạc Nhật vương triều đều biết rõ chuyện này.

Khương Thiền là nữ nhân của Hoàng Thiên Minh.

"Lạc Nhật vương triều, vong!"

Khương Thiền chậm rãi đi đến.

Hỏi: "Có chuyện gì xảy ra?"

Lão giả áo gấm phục hồi tinh thần, nhìn về phía Khương Thiền.

Lúc này ánh mắt Khương Thiền mới có chút thần thái.

Long mạch chi khí vốn nên tồn tại ở đó cũng sớm đã trôi đi.

Hoàng cung cũng sớm sập đổ rồi.

Nơi đó vẫn còn sót lại một chút linh khí cuồng bạo.

Chỉ thấy lão giả cười khổ một tiếng, nói: "Thái Tử Phi nén bi thương, quốc chủ cùng với đại hoàng tử điện hạ đã chết rồi."

"Người nào gây ra?"

Lão giả nói: "Là Diệp Thu Bạch kia làm, còn có sư tôn cùng với sư đệ sư muội của hắn."

Diệp Thu Bạch...

Khương Thiền chớp mắt.

Thì hắn thật sự làm được.

Ngày trước, lúc ở Tàng Đạo thư viện Bắc Vực.

Đối mặt với Hoàng Thiên Minh bao vây.

Diệp Thu Bạch từng nói.

Diệp gia hay Diệp Thu Bạch đã mất đi sự ủng hộ của Diệp gia có thể chống đỡ sao?

Ở Bắc Vực, Lạc Nhật vương triều là thế lực mạnh nhất.

Bắc Vực chính là vực được công nhận là mạnh nhất trong bốn vực. (Trung Vực không nằm trong nhóm này)

Phải biết rằng, Lạc Nhật vương triều chính là thế lực mạnh nhất Bắc Vực.

Khi đó Diệp gia cùng với Diệp Thu Bạch đã mất hết thiên phú sao có thể là đối thủ của Hoàng Thiên Minh?

Còn nàng vì là lô đỉnh trời sinh nên bị Hoàng Thiên Minh nhìn trúng.

Lão giả áo gấm thấy biểu hiện của Khương Thiền, tưởng nàng xúc động quá mạnh khi nghe tin Hoàng Thiên Minh chết nên tinh thần có vấn đề.

Cũng không suy nghĩ gì nhiều.

Chỉ có thể thở dài.

"Ai, Thái Tử Phi cũng là một người đáng thương."

Lời này không hề sai.

Khương Thiền đúng là một người đáng thương.

Chẳng qua sự đáng thương này không giống như sự đáng thương mà lão giả áo gấm nghĩ tới.

Lúc còn ở Nam Vực.

Diệp Thu Bạch mất đi thiên phú.

Vừa cười vừa tiếp tục đi về phía trước.

Khương Thiền nở nụ cười.

Nghĩ tới đây.

Nhưng hiện giờ hắn đã làm được.

Khi đó không có ai coi trọng Diệp Thu Bạch cả.

Ngày nào đó sẽ cầm kiếm san bằng Lạc Nhật!

Đối mặt với sự uy hiếp của Hoàng Thiên Minh, nàng không thể không từ biệt.

Còn Hoàng Thiên Minh, vì khiến Khương Thiền hoàn toàn mất hết hy vọng liền tìm người dịch dung thành Khương Thiền rồi đi đánh chết Diệp Thu Bạch!

Khương Thiền biết được kế hoạch này nhưng nàng lại không cách nào ngăn cản.

Chỉ có thể dùng một cái giá lớn để mua chuộc một thành viên trong đám người đi ám sát.

Để hắn cứu Diệp Thu Bạch ở thời điểm mấu chốt, giúp Diệp Thu Bạch thoát chết!

Chuyện sau đó thì mọi người đều đã biết.

Đám sát thủ bị Lục Trường Sinh giết chết.

Người bị mua chuộc cũng bị Lục Trường Sinh chém giết!

Kẻ bị sưu hồn cũng không phải người Khương Thiền mua chuộc nên dẫn tới Diệp Thu Bạch vẫn luôn cho rằng hết thảy mọi việc là do Khương Thiền ra lệnh!

Xong việc.

Hoàng Thiên Minh cũng biết động tác nhỏ của Khương Thiền, hắn đưa nàng tới Lê viên, giam cầm nàng, không cho phép nàng đi ra ngoài.

Đương nhiên Diệp Thu Bạch có biết được chân tướng hay không cũng đã không quan trọng.

Trên mặt Khương Thiền mang theo cười nhẹ nhàng.

Nàng đi trên đường phố hoang tàn.

Lang thang vô định không có mục tiêu.

Một đường đi đi.

Đi ra khỏi hoàng đô.

Đi vào trong núi lớn.

Nhìn phong cảnh quanh mình.

Khương Thiền bây giờ giống như chim Hoàng yến thoát khỏi lồng chim, trở về với tự nhiên.

Vui mừng hoan hỉ!

Cứ như vậy, mấy ngày trôi qua.

Khương Thiền thu lại nụ cười, nàng không biết hiện tại nên làm gì!

Tiếp tục đi tới, trước mắt xuất hiện một tòa am.

Nhìn tòa am xa xa.

Khương Thiền đột nhiên mỉm cười.

Nụ cười có chút hờ hững.

Nàng tiến đến gần.

Cầm lấy vòng thiết treo trước cửa am, gõ vang.

Không lâu sau, cửa từ bên trong mở ra, có một lão ni cô xuất hiện.

Nhìn Khương Thiền, lão ni chắp tay trước ngực nói: "Không biết nữ thí chủ tới đây có chuyện gì?"

Khương Thiền cười nói: "Quy y, xuất gia."

Lão ni cô sửng sốt, nữ nhân trước mắt có dung nhan mỹ lệ, khí chất phi phàm.

Vừa nhìn liền biết không phải người có xuất thân tầm thường.

Một nữ tử thế này sao lại muốn xuất gia đây?

"Cô nương, tất cả mọi chuyện đều có biện pháp giải quyết, chớ có xúc động."

Khương Thiền lại lắc đầu cười nói: "Đã giải quyết rồi, nhưng ta không còn nơi nào để đi."

Nhìn nụ cười của Khương Thiền và ánh mắt cô quạnh.

Lão ni cô yên lặng.

"Ngươi... Ngươi đã nghĩ kỹ rồi chứ?"

Khương Thiền gật đầu.

Lão ni cô cũng không khuyên răn gì thêm, dẫn Khương Thiền tiến vào trong am.

Cầm dao cạo lên.

Khuôn mặt trang nghiêm nói: "Nếu lựa chọn quy y xuất gia, như vậy sau hết thảy chuyện phàm trần, ân oán tình thù đều không liên quan đến ngươi nữa, ngươi cũng không thể quản, biết chưa?"

Khương Thiền gật đầu.

Lúc này lão ni cô cũng gật đầu.

Dùng dao cạo cạo hết tóc của Khương Thiền.

Trải qua quá trình quy y bái Phật.

Khương Thiền ngồi trên đệm hương bồ, nhìn tượng Bồ Tát trước mắt.

Đột nhiên, linh khí trong thân thể nàng hoàn toàn tiêu tán!

Khương Thiền đem một thân tu vi, toàn bộ tan hết.

Lão ni cô nhìn một màn này, than nhẹ một tiếng, cũng không có ngăn cản.

Làm xong hết thảy, Khương Thiền trở thành phàm nhân.

Không còn dao động linh khí

Nàng nhìn về phía tượng Bồ Tát, cười nói: "Sau này, thế giới của ngươi không có ta."

"Nhưng ta sẽ ở chỗ này niệm Phật tụng kinh tụng."

"Cầu ngươi một đời bình an."

"Nguyện ngươi cả đời hỉ nhạc."

Thanh đăng cổ phật, làm bạn cả đời.

Mấy chục năm sau.

Gia chủ Khương gia, cũng chính là phụ thân Khương Thiền biết được tin tức này.

Lại không có đến quấy rầy nữ nhi.

Hắn biết, dù đi tìm thì cũng chỉ quấy nhiễu Khương Thiền thanh tu mà thôi, nàng sẽ không trở về.

Đương nhiên, đây là chuyện sau này...

Lời tác giả:

Ta không muốn viết về những tình yêu giả dối, vụ lợi.

Khương Thiền này cũng không phải thấy Diệp Thu Bạch không còn thiên phú liền muốn bám vào Hoàng Thiên Minh như các vị nghĩ, thật ra là bảo hộ Diệp Thu Bạch theo một cách khác.

Cho nên không có chuyện tẩy trắng, mọi chuyện vốn là như thế.
Bạn cần đăng nhập để bình luận