Tất Cả Đệ Tử Của Ta Đều Có Tư Chất Đại Đế

Chương 107 - Hồng Anh gặp nguy hiểm

Ở phế tích Vân Hoàng.

Bầu trời là một mảng xám xịt.

Trung tâm phế tích có một cỗ lực lượng phong ấn.

Nơi này có một trận pháp phong ấn!

Trung tâm trận pháp là một nữ tử cầm thương.

Giờ phút này, nữ tử thở phì phò, hơi thở hơi có chút uể oải, trên thân thể đầy vết thương!

Bên ngoài trận pháp có một nam tử nôn nóng kêu: "Bệ hạ!"

Nữ tử cầm thương đúng là Hồng Anh!

Từ đó bị phong ấn hoàn toàn như Vân Chiến.

Nàng quát một tiếng.

Nhưng với thực lực của Hồng Anh hiện tại thì chưa thể phá được.

Hơi thở của Hồng Anh uể oải, luân hồi chi ý quanh thân cũng bị áp chế.

Linh hồn Vân Chiến bị vây ở phế tích Vân Hoàng.

Mũi thương như lưỡi rắn không ngừng phụt ra.

Hồng Anh đang bị vây trong đại trận, không cách nào thoát ra.

Đâm trường thương tới.

Mà muốn đánh thức cần đột phá tầng phong ấn này.

Bắt đầu vào hai ngày trước.

Trong đại trận phong ấn.

Tức khắc!

Nếu như không cách nào phá thì ngay cả Hồng Anh cũng sẽ bị nhốt bên trong.

Hạch tâm đại trận bắt đầu dao động!

Luân hồi thương ý tựa như mãng xà quấn quanh trường thương.

Một đạo thương mang bao hàm luân hồi chi ý thương công kích hạch tâm đại trận.

Cường độ của đại trận phong ấn vượt quá dự kiến của nàng.

Hồng Anh không cách nào phá trận.

Đan Tông.

Tạo ra từng gợn sóng!

"Nhưng mà cơm đồ nhi ta nấu vẫn ngon hơn một chút."

Tựa như một khối đá to rơi vào hồ nước yên tĩnh.

Đương nhiên, đứa biết ăn chính là Tiểu Hắc rồi.

Lục Trường Sinh gật gật đầu, nói: "Đúng vậy, ta có bốn đồ đệ, ba đồ đệ biết nấu cơm, còn một đứa thì chỉ biết ăn."

"Đồ đệ ngươi?" Mộc Uyển Nhi sửng sốt hỏi: "Đại thúc, ngươi có đồ đệ sao?"

Nhưng cũng chỉ có thế mà thôi.

Đám người Lục Trường Sinh, Mộc Uyển Nhi mới vừa ra khỏi tửu lầu.

Mộc Uyển Nhi cười hì hì nhìn Lục Trường Sinh, nói: "Đại thúc, thấy thế nào?"

Lục Trường Sinh gật đầu nói: "Không tệ, đúng là khá ngon."

Điều này làm cho sắc mặt nàng có chút khó coi.

Trung Vực.

"Sư tôn, ta gặp được một chút phiền toái..."...

Rơi vào đường cùng, Hồng Anh chỉ đành lấy ngọc bội truyền âm mà Lục Trường Sinh cho ra.

Tiểu tử kia.

Dạy thế nào cũng không hiểu.

Nấu nồi cơm mà có thể nấu thành than.

Kêu hắn nướng cá, không biết còn tưởng rằng là một cây gỗ bị đốt trụi...

Sau vài ngày dạy.

Lục Trường Sinh đã từ bỏ chuyện ăn cơm Tiểu Hắc làm.

Chưa chết bởi năng lực trêu chọc thị phi của tiểu tử thúi Diệp Thu Bạch Tiểu Hắc thì đã bị cơm của Tiểu Hắc độc chết!

Nghĩ đến đây.

Lục Trường Sinh không khỏi cảm khái một tiếng: "Vẫn là Hồng Anh và Ninh Trần Tâm để vi sư bớt lo nha..."

Hồ Thanh bất đắc dĩ thở dài.

Không nghĩ tới đối phương không chỉ là Luyện đan đại sư có trình độ cao thâm mà ở phương diện tu đạo cũng bất phàm!

Tốc độ này dù là hắn cũng không thể đạt tới!

Lý thúc thì kinh ngạc.

Trước tửu lầu, Mộc Uyển Nhi nhìn thấy cảnh này, trong mắt có ánh sáng, không biết đang suy nghĩ cái gì.

Hắn dùng tốc độ cực nhanh hướng tới phế tích Vân Hoàng!...

Nói xong, Lục Trường Sinh nhìn về phía Hồ Thanh: "Hồ trưởng lão, bên Hồng Anh xảy ra chút chuyện, ta đi trước một chuyến."

Hồ Thanh sửng sốt, ngay sau đó vội vàng nói: "Đại hội phải làm sao?"

"Vòng thứ ba sẽ bắt đầu vào ngày mai!"

Nghe vậy, Lục Trường Sinh không chút suy nghĩ, vẫy vẫy tay, thản nhiên nói: "Không quan trọng."

Tuy rằng bên ngoài Lục Trường Sinh có vẻ không quan tâm đồ đệ lắm.

Bình thường cũng hay mắng Diệp Thu Bạch xối xả.

Nhưng vào mấy thời điểm này thì Lục Trường Sinh vẫn rất bênh vực người mình.

Một đại hội luyện đan sao có thể sánh với đồ đệ?

Dứt lời liền biến mất tại chỗ.

"Ngoại trừ Ninh Trần Tâm!"

"Không một tên nào làm người ta bớt lo!"

Da mặt Lục Trường Sinh co rút, nói: "Ta thu hồi câu vừa nói."

Mộc Uyển Nhi nhìn sắc mặt tối tăm của Lục Trường Sinh, khó hiểu hỏi: "Làm sao vậy đại thúc? Có chuyện gì sao?"

Hắn thu được truyền âm của Hồng Anh.

Nhưng mới vừa nói xong thì mặt Lục Trường Sinh tối sầm.

Tuy nói như thế nhưng hắn cũng không trách Lục Trường Sinh.

Với thiên phú của Hồng Anh, một đại hội luyện đan không thể so rồi. ...

Giờ phút này.

Ở Thảo Đường Nam Vực.

Diệp Thu Bạch trở về từ Ẩn Kiếm Tông.

Tiểu Hắc đang tu luyện trong hố lửa.

Chim nhỏ thường xuyên chú ý trạng thái của Tiểu Hắc.

Giờ phút này, niết bàn chi hỏa trong hố lửa đã bị chim nhỏ tăng thêm hai phần uy lực.

Hiện giờ Tiểu Hắc vẫn thích ứng được.

Có thể thích ứng niết bàn chi hỏa mà không bị thiêu hủy.

Còn có thể hấp thu lực lượng từ niết bàn chi hỏa để rèn luyện thân thể mình!

Thân thể này... Có thể nói là cực kỳ khủng bố!

Tiểu Hắc trong hố lửa cảm nhận được hơi thở của Diệp Thu Bạch, lập tức mở mắt nhảy ra khỏi hố.

Hắn nhìn Diệp Thu Bạch, khó hiểu hỏi: "Ngươi là ai?"

Diệp Thu Bạch cũng sửng sốt, ngay sau đó cười cười, nói: "Ngươi hẳn là Tứ sư đệ đi?"

Tiểu Hắc nghe xong, sự cảnh giác trong mắt chậm rãi tiêu tán, gãi gãi đầu,"Sư huynh?"

Diệp Thu Bạch cười gật gật đầu, nói: "Ta là đại sư huynh của ngươi, Diệp Thu Bạch."

Tiểu Hắc vội vàng cung kính nói: "Đại sư huynh."

Diệp Thu Bạch nâng Tiểu Hắc lên rồi nói: "Sư môn không chuộng lễ nghi này, về sau đều là người một nhà, thoải mái là được."

Tiểu Hắc ngây ngốc gật gật đầu.

Ngay sau đó, Diệp Thu Bạch lấy một bộ giáp ra.

Đưa cho Tiểu Hắc và nói: "Đây là Huyết Ngục khải, trên người sư huynh cũng không có thứ gì đáng giá, liền tặng thứ này cho ngươi."

Áo giáp này, Diệp Thu Bạch thu hoạch được khi chém giết Điền Bính.

Tiểu Hắc nhận lấy, cười chất phác nói: "Đa tạ sư huynh."

"Ừ, đúng rồi, sư tôn đâu? Sao không thấy hắn?"

Tiểu Hắc đáp: "Ta cũng không biết, hình như đi ra ngoài rồi?"

Diệp Thu Bạch gật gật đầu, nói tiếp: "Sư đệ, có muốn luận bàn một chút hay không?"

Tiểu Hắc có chút khó xử nói: "Ta... Thời điểm ta luận bàn với người khác, có khả năng sẽ không khống chế được bản thân."

"Ta sợ tổn thương đến sư huynh..."

Diệp Thu Bạch nghe mà vui vẻ.

Xem ra Tứ sư đệ này rất tự tin với thực lực của bản thân.

"Không có việc gì, luận bàn một chút cũng không sao, đến điểm thì dừng."

Nghe tới đây.

Tiểu Hắc mới gật gật đầu, giơ nắm tay lên nói với Diệp Thu Bạch: "Sư huynh phải cẩn thận."

Nói xong liền công kích Diệp Thu Bạch.

Diệp Thu Bạch nhanh chóng lấy kiếm gỗ ra.

Tiện tay chém.

Một đạo kiếm khí bắn nhanh về phía Tiểu Hắc.

Tiểu Hắc quát một tiếng.

Không tránh không né.

Tung một quyền.

Kiếm khí bị đánh tan.

Ngay sau đó lại vọt tới Diệp Thu Bạch!

Lúc này, quanh thân Tiểu Hắc bắt đầu có chiến ý lưu chuyển!

Trong mắt xuất hiện từng tia ma tính, bắt đầu lan rộng khắp hai tròng mắt!

Giống hệt lúc mà hắn đả thương Tần Thiên Nam.
Bạn cần đăng nhập để bình luận