Tất Cả Đệ Tử Của Ta Đều Có Tư Chất Đại Đế

Chương 1285 - Sao cứ cảm giác sư tôn đang nhằm vào ta?

Truyền đạo?

Nghe được đề nghị của tiên sinh, Lục Trường Sinh không khỏi trợn trắng mắt.

Hắn cũng không phải thánh nhân gì, cũng không có cảm giác vinh dự chủng tộc quá mạnh mẽ.

Không có lý tưởng lớn gì, có thể ăn uống no đủ không phiền lòng chuyện, thật sự mà muốn làm thì cũng là bảo vệ tốt mấy tên đệ tử là được.

Đi truyền đạo chẳng phải sẽ dính dáng đến một đống nhân quả sao?

Tiên sinh thấy thế không khỏi cười khổ một tiếng: "Cũng được, chuyện này không thể miễn cưỡng."

Bất quá lúc này Hồng Anh và Ninh Trần Tâm đột nhiên tiến lên nói:

"Chúng ta dự định trùng kiến Thanh Tiêu học viện."

Ninh Trần Tâm thì lấy ra một tòa tháp nhỏ, nói: "Ta kế thừa Hám Thiên viện."

Huống hồ thực lực của Hồng Anh và Ninh Trần Tâm hiện tại đã xếp hàng đầu Phàm nhân giới, đủ điều kiện cơ bản để gây dựng lại Thanh Tiêu học viện rồi.

Hồng Anh cầm lấy dây chuyền treo trên ngực, trên dây chuyền là một vương tọa nhỏ, nàng nói:

"Xem ra Hoàng Thiên cùng Hám Thiên lựa chọn hai người các ngươi, nếu như trùng kiến Thanh Tiêu học viện, đối với Phàm nhân giới hiện tại mà nói cũng là một chuyện vô cùng tốt."

Thanh Tiêu học viện?

Đây là một tin tốt cho mọi người.

Tiên sinh vui vẻ.

Về phần nội tình của học viện... tiên sinh tin tưởng, là sư tôn của Hồng Anh Ninh Trần Tâm, Lục Trường Sinh sẽ không mặc kệ.

Đó là cái đồ chơi gì?

Lục Trường Sinh sửng sốt.

Tiên sinh nhìn hai vật này, gật đầu nói:

"Tiền bối, ta muốn mời đệ tử của ngài đến Hỗn Linh học viện xem thử."

"Lúc ở cổ chiến trường được Hoàng Thiên tiền bối chỉ điểm, ta đã đáp ứng hắn kế thừa Hoàng Thiên viện."

Lục Trường Sinh trừng mắt nói: "Chuyện này mới kết thúc, lại để cho bọn họ đi chỗ khác gây sự?"

Đồng thời hắn cũng sẽ gia nhập Thanh Tiêu học viện.

Lúc này Đàm Tông Chiếu đi tới, cung kính nói:

Lục Trường Sinh chưa kịp nói gì thì Tiểu Hắc đã nói:

"Khi đó các Thánh Ma cũng từng lang bạt ở Hỗn Độn Giới, có thể nói bọn họ có thể đạt tới độ cao kia không chỉ vì huyết mạch mà còn vì đạt được một ít cơ duyên ở Hỗn Độn Giới, trên sách cổ cũng từng có ghi chép, các Thánh Ma có lưu lại ít đồ ở Hỗn Độn Giới, ngươi đi lang bạt cũng là một lựa chọn rất tốt.

Lục Trường Sinh không chút khách khí nói: "Ngươi câm miệng."

Đàm Tông Chiếu há hốc mồm.

"Ta cũng muốn đi theo đại sư huynh bọn họ đến Hỗn Độn Giới xông pha, những năm gần đây luôn theo nhị sư tỷ và tam sư huynh, tới thời điểm nên lang bạt rồi."

"Hả?"

Mục Phù Sinh: "..."

Ngươi trốn ở phía sau làm gì? Ngươi không đi?

Lúc này Diệp Thu Bạch đột nhiên kéo Mục Phù Sinh tới. ...

Lúc này, Ma Thần cũng đi tới bên cạnh Tiểu Hắc, nói:

Diệp Thu Bạch: "..."

Cứ cảm giác trong các sư huynh đệ ở Thảo đường, sư tôn có ác ý rất lớn với hắn, là ảo giác sao?

Thạch Sinh gãi gãi đầu nói:

Đột nhiên Lục Trường Sinh liền hối hận buông tha Ma Thần, hẳn là nên tìm cớ diệt luôn mới ổn.

Chỉ nghe Diệp Thu Bạch cười nói: "Sư tôn, chúng ta cũng có ý này."

Diệp Thu Bạch, Thạch Sinh, Phương Khung cũng đi tới.

"Sư tôn, ta cũng có ý định đi Hỗn Độn giới lang bạt, hiện tại Phàm nhân giới đã không đủ cho chúng ta lang bạt, đi đến nơi mạnh hơn mới có thể trưởng thành nhanh hơn."

Khóc không ra nước mắt nha!

Lén lút nhìn thoáng qua biểu tình của Lục Trường Sinh, vừa định phủi sạch quan hệ với đại sư huynh liền nghe Diệp Thu Bạch trả lời giúp hắn.

Mấy năm nay Mục sư đệ cũng đi theo chúng ta, chắc hẳn đột nhiên tách ra cũng không quen lắm.

Mẹ nó... Nếu không phải vì bối phận, Mục Phù Sinh thật sự muốn ra tay với Diệp Thu Bạch.

Hình tượng hoàn mỹ vô khuyết của hắn trong lòng sư tôn bị đại sư huynh phá hủy từng chút một!

Lúc này Lục Trường Sinh nhìn về phía Phương Khung, hỏi:

"Còn ngươi thì sao, ngươi cũng muốn đi?"

Phương Khung gật đầu.

"Bất quá ta còn một việc phải làm."

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Quý Thiên Dao chậm rãi cúi xuống, không thấy rõ biểu cảm thế nào.

Từ chối một cách rõ ràng.

Ý của hắn rất đơn giản, chính là không nên luôn nghĩ tới chuyện tán tỉnh ta, thành thành thật thật tu luyện đi.

Nhìn ánh mắt hơi u ám của Quý Thiên Dao, Lục Trường Sinh tiếp tục nói: "Vẫn nên lấy tu luyện làm trọng đi, những chuyện khác chờ ngươi đăng đỉnh rồi tính tới."

Nhìn ánh mắt quật cường của Quý Thiên Dao, Lục Trường Sinh không khỏi khẽ thở dài, tự biết tiếp tục dây dưa nhất định là không có kết quả, vì vậy liền ác tâm nói: "Chuyện tu luyện ngày sau hãy nói, ta còn có việc."

Không có chuyện gì lớn, chỉ muốn thỉnh giáo tiền bối chuyện tu luyện.

Kế tiếp Phàm nhân giới liền tiến vào giai đoạn trùng kiến.

Trùng kiến Thanh Tiêu học viện do tiên sinh chủ trì người Phàm nhân thôn cùng nhau tiến hành.

Diệp Thu Bạch và đám người Thảo đường tiến vào Phù Sinh Đồ tiến hành tu luyện củng cố.

Trước khi trở về Trường Sinh Giới, Liễu Tự Như có nói với Lục Trường Sinh theo hắn đến Ám Vực một chuyến, Ám Chủ có chuyện quan trọng muốn thương lượng.

Bất quá trước khi đi Ám Vực, một nữ tử da trắng nõn nà, mi mục như họa xuất hiện trước mặt Lục Trường Sinh.

Lục Trường Sinh nhìn thấy nàng không khỏi đau đầu.

Hoàng Thiên thì tránh sang một bên, bất quá ánh mắt vẫn không tự giác liếc nhìn Lục Trường Sinh.

Lục Trường Sinh hỏi: "Có chuyện gì sao?"

Sắc mặt Quý Thiên Dao có chút khẩn trương, nhưng nghe giọng điệu Lục Trường Sinh xa lạ như vậy, trong lòng cũng buồn bã.

Trong đại chiến, các đệ tử Thảo đường đều chiến đấu với cường độ cao nên thực lực tăng vọt, tuy rằng còn không có phá cảnh nhưng phá cảnh cũng chỉ là chuyện nước chảy thành sông mà thôi.

Phương Khung lắc đầu, nói: "Giao cho ta đi, với thực lực hiện tại, ta cũng ở trong Phù Sinh Đồ cũng cố một thời gian là có thể về Tiên giới."

Tiểu Hắc bên cạnh hỏi: "Cần chúng ta hỗ trợ không?"

Biểu tình của mọi người trở nên nghiêm túc.

"Hiện giờ ta đã đủ thực lực rồi, đến thời điểm giải quyết thù hận gia tộc."

Mấy người Diệp Thu Bạch nhìn qua chỉ thấy trong mắt Phương Khung tràn ngập thù hận, giọng điệu trầm thấp nói:

Nhưng Lục Trường Sinh vẫn có thể nhìn thấy một giọt trong suốt chảy xuống từ má của Quý Thiên Dao.

Lục Trường Sinh khẽ lắc đầu, lập tức cùng Liễu Tự Nhiên đi Ám Vực.

Khoảnh khắc sắp biến mất có một giọng nói đột nhiên từ phía sau truyền đến.

"Tiền bối, ta sẽ cố gắng tu luyện, cuối cùng có một ngày sẽ đuổi kịp ngươi!"

Lục Trường Sinh hơi khựng lại, trong lòng khóc không ra nước mắt.

Đã nói như vậy mà còn không buông tha sao!

Không thể trêu vào ta còn trốn không nổi sao?

Lòng bàn chân giống như được bôi dầu, Lục Trường Sinh nháy mắt biến mất tại chỗ.

Liễu Tự Nhiên nhất thời choáng váng, lập tức toàn lực đuổi theo.

"Tiền bối, chờ ta một chút! Ta không theo kịp ngươi!"

Lại là cảnh tượng quen thuộc. ...

Ám vực là một nơi thuộc Phàm nhân giới không bị ảnh hưởng.

Còn có một nơi nữa là Man Hoang Giới Vực.

Khi Lục Trường Sinh tiến vào Ám Vực, Ám Chủ liền nói thẳng vào vấn đề:

"Tiền bối, có lẽ Ám Vực chúng ta có chút manh mối về người mà ngươi nhắc tới."
Bạn cần đăng nhập để bình luận