Tất Cả Đệ Tử Của Ta Đều Có Tư Chất Đại Đế

Chương 393 - Mục Phù Sinh rất bi thương

. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .

Đại môn tầng thứ ba không giống với đại môn hai tầng trước.

Trong đại môn này tràn ngập mê muội chi ý!

Vẫn là đại môn đúc từ Huyền thiết màu đen, chẳng qua đại mô này giống như một ngọn núi lớn!

Cao rộng khoảng hai mươi trượng, giống như thông tận trời!

Phía trên đại môn này có khắc một tòa đại điện.

Toàn thân đại điện màu đen.

Hai bên đại điện có có điêu khắc hai đầu ma long.

Kim giáp thống lĩnh cảm thấy khiếp sợ.

Nhưng mà đồ vật trước mặt không phải vật còn sống, cũng không phải cường giả siêu cấp nào.

Giống như khi đối mặt với hai đầu ma long, hoặc nói chính xác hơn là đối mặt với tòa đại điện này.

Nếu muốn ngăn chặn hắn cần phải là cường giả Hợp Đạo cảnh trở lên mới có thể làm được.

Ngay cả kim giáp thống lĩnh, cường giả nửa bước Hợp Đạo nhìn thấy hai đầu ma long cũng cảm giác bản thân bị áp chế mãnh liệt.

Thế mà có thể đạt tới hiệu quả thế này.

Trông bọn chúng như có sinh mệnh vậy, bảo hộ lấy tòa đại điện này.

Chỉ là hai bức điêu khắc mà thôi!

Thân thể hắn không thể không cúi xuống!

Có từng đạo uy áp tản ra từ từ hai đầu ma long này khiến mọi người ở đây hít thở không thông.

Hắn chính là cường giả nửa bước Hợp Đạo cảnh!

Kim giáp thống lĩnh không dám tưởng tượng.

Kẻ đứng phía trước cần phải cúi người, dùng hành động bày tỏ kính ý!

Hiện giờ hắn đã nhận thức được thế giới rộng lớn, mạnh mẽ đến cỡ nào.

Hơn nữa còn là bích họa khắc trên vào đại môn!

Nếu trực diện với bức điêu khắc thì thế nào?

Tiểu Hắc nhìn chằm chằm tòa đại điện.

Kim giáp thống lĩnh rõ ràng nhận thức được điểm này.

Hết thảy đều như lạc ấn sâu trong tâm hồn của hắn vậy.

Hắn thấy mình chẳng đáng được nhắc tới!

Đột nhiên Tiểu Hắc chau mày, ôm đầu mình!

Thực lực của hắn có thể đảm đương một phía, vượt qua đông đảo người tu đạo nhưng đối mặt với bích họa, đối mặt với hai bức điêu khắc ma long.

"Có phải nghĩ tới chuyện gì không?"

Diệp Thu Bạch thấy thế vội vàng tiến lên hỏi:

Hắn cảm thấy vô cùng đau đớn!

Chỉ là ếch ngồi đáy giếng!

Rốt cuộc là nhìn thấy ở nơi nào rồi?

Suy nghĩ sâu hơn nữa thì dường như đụng phải một tầng bình chướng không thể phá hủy.

Không xuyên qua tầng bình chướng này thì không cách nào biết được chân tướng trong đó.

Sắc mặt ngưng trọng, lòng cao ngạo đã đè xuống.

Bất kể là hình dáng đại điện, chi tiết hay là hai đầu ma long khắc trước đại điện.

Tòa đại điện này quá mức quen thuộc!

Tầm mắt sâu thẳm giống như xuyên qua không gian.

Dù thời điểm rèn luyện thân thể thì cảm giác thống khổ cực hạn cũng rất ít khi làm Tiểu Hắc biểu hiện thế này.

Có thể khiến Tiểu Hắc biểu hiện thế này, thống khổ biết bao nhiêu.

"Nghĩ không ra thì đừng nghĩ nữa, có thể là còn chưa tới thời điểm."

Tiểu Hắc nghe xong gật gật đầu, hít sâu một hơi cắt ngang suy nghĩ của mình.

Ánh mắt lại nhìn về phía đại môn.

Lúc này, ma ý từ khe hở tràn ra.

Ca ca ca. . . . . .

Theo ma ý tràn ra, đại môn bắt đầu rung động!

Hai cánh cửa dần dần mở.

Dường như chỉ có thể ngoan ngoãn đứng ở nơi này chờ chết!

Thì đối mặt với nam tử này, ngay cả kim giáp thống lĩnh cũng có cảm giác vôi lực, tay trói gà không chặt!

Nếu nói đối mặt với ma thú ở hai tầng trước, bọn họ còn có phản kháng lực lượng.

Hoàn toàn không cùng một tầng thứ với ma thú ở hai tầng trước.

Nam tử trông giống nhân loại chậm rãi đi ra từ trong đại môn mang đến cho bọn họ cảm giác nguy hiểm.

Tuy rằng trông giống như một nhân loại nhưng mà sắc mặt mọi người lại trở nên vô cùng ngưng trọng!

Hai loại ma thú đều không có trong ghi chép của Vô biên giới vực.

Thật giống như trống rỗng xuất hiện.

Giờ đây sẽ có loại ma thú thế nào xuất hiện?

Đáp án nhanh chóng được đưa ra.

Bên trong đại môn thế mà có một bóng người chậm rãi đi ra!

Bóng người trông giống như nhân tộc bình thường, có tất cả đặc trưng của nhân loại.

Là một nam tử tóc đen rũ xuống ngang lưng.

Nửa người trên để trần.

Đồng tử ngăm đen có hắc quang lập loè.

Tầng thứ hai là một đầu ma thú quái dị đầu sói thân hổ.

Tầng thứ nhất là một đầu ma thú răng nanh to lớn.

Lần này là ma thú gì đây?

Mọi người ngưng trọng nhìn đại môn đang chậm mở.

Ma ý lần này khổng lồ hơn hai lần trước rất nhiều!

Theo đại môn mở ra, ma ý bắt đầu gào thét tràn ngập.

Rốt cuộc thực lực của nam tử này đến cấp độ nào?

Nam tử tóc đen quan sát một vòng, trong hai tròng mắt lại có chút mê mang.

Chỉ nghe hắn nói nói: "A? Vì sao ta lại ở chỗ này?"

Mọi người nghe vậy sửng sốt.

Ngươi hỏi chúng ta sao?

Chúng ta biết hỏi ai?

Nam tử tóc đen tiếp tục quan sát xung quanh, dùng một âm thanh chỉ có chính mình có thể nghe được lẩm bẩm:

"Không phải ta là người thủ quan ba tầng hạ sao?"

Sau khi khi ánh mắt nam tử tóc đen chuyển tới trên người Tiểu Hắc thì đồng tử bỗng nhiên co rụt lại!

Ngay sau đó tỏ vẻ bừng tỉnh hiểu ra.

"Trách không được. . . . . ."

Ngay sau đó nam tử tóc đen tiến tới.

Hắn tiến tới trước mặt Tiểu Hắc trước ánh mắt chăm chú của mọi người.

Diệp Thu Bạch cảnh giác lấy Thanh Vân kiếm ra.

Nam tử tóc đen nhìn Thanh Vân kiếm, có chút kinh ngạc.

"Thanh kiếm này? Người trẻ tuổi, ngươi lấy được từ nơi nào?"

Diệp Thu Bạch nói: "Sư tôn cho."

Nam tử tóc đen gật gật đầu nói:

"Tuy rằng ta không biết lai lịch của thanh kiếm này nhưng nó là một thanh cực phẩm Thánh Binh, loại đồ vật này dù ở trong Ma tộc ta cũng chỉ có một vật có thể so sánh."

Cực phẩm Thánh Binh?

Diệp Thu Bạch hơi sửng sốt.

Tuy rằng không biết cực phẩm Thánh Binh là cấp bậc gì nhưng mà nghe tên này nói có vẻ rất trâu bò.

"Người trẻ tuổi, yên tâm đi, ta còn không đến mức đoạt đồ của tiểu bối."

Nam tử tóc đen tựa như xem thấu ý nghĩ của Diệp Thu Bạch, cười nói:

"Có thể dễ dàng giao Thánh Binh cho ngươi, người phía sau ngươi ta cũng không trêu chọc nổi."

"Cần gì phải tự tìm đường chết?"

Ngay sau đó.

Nam tử tóc đen lại nhìn về phía Thạch Sinh.

"Hơi thở này, tinh thần chi lực sao?"

"Hỗn Độn Tinh Thần Lục, xem ra ngươi là truyền nhân của vị đại nhân kia."

Nghe được nam tử tóc đen nói ra tên công pháp của mình.

Thạch Sinh cũng có chút kinh ngạc.

Lúc này, Mục Phù Sinh tiến tới, cười hì hì nói:

"Tiền bối, ngươi nhìn ta xem, nhìn ta xem!"

Ba vị sư huynh đều bị được nam tử tóc đen sâu không lường được này khen.

Đều là đệ tử Thảo Đường.

Đều là đồ đệ của Lục Trường Sinh.

Mục Phù Sinh cho rằng hắn cũng có chỗ hơn người.

Nam tử tóc đen nhìn về phía Mục Phù Sinh, nói:

"Ngươi sao? Nhìn cái gì?"

Mục Phù Sinh: ". . . . . ."

Cũng quá nặng bên này nhẹ bên kia đi!!

Bộ dáng này không phải đại biểu cho thiên phú của hắn không có gì đáng khen sao?

Mục Phù Sinh tỏ vẻ mình rất bi thương. . . . . .

Nam tử tóc đen thu hồi ánh mắt.

Lại nhìn sang Tiểu Hắc, lẩm bẩm nói:

"Trông dáng vẻ này, hẳn là ký ức bị phong ấn. . . . . ."

"Nhưng không thể mất lễ nghĩa được."

Nói xong.

Trước ánh mắt khiếp sợ của mọi người.

Tên nam tử sâu không lường được, mang đến cho bọn họ cảm giác sinh tử thế ma quỳ một gối trước người Tiểu Hắc!
Bạn cần đăng nhập để bình luận