Tất Cả Đệ Tử Của Ta Đều Có Tư Chất Đại Đế

Chương 401 - Con đường thông đến địa ngục

. . . . . . . . . . . . . . . . . . . .

Tà tộc ngoại vực có một tia huyết mạch Quỷ tộc ở vĩ độ cao.

Nhưng lại vô cùng loãng, dù Tà tộc không ngừng lấy huyết nhục của chủng tộc khác làm thức ăn để tăng cường thực lực.

Dần dần huyết mạch của bọn chúng loãng càng thêm loãng.

Tới hiện tại, một tia huyết mạch Quỷ tộc đã không đáng kể.

Nhưng trong Tà tộc ngoại vực cũng có vài tên cường giả kích phát được huyết mạch Quỷ tộc!

Một tên thống soái từng dẫn dắt đại quân Tà tộc tấn công giới vực vĩ độ thấp, Vô biên giới vực, cũng một nhân vật cấp bâc5 Tà Vương!

Khi đó tên Tà Vương này bị Tinh Vẫn Kiếm Hoàng cùng một đám cường giả hàng đầu dùng tính mạng của bản thân phong ấn.

Trong lãnh địa của Tà tộc.

"Ừ, nhưng trước đó phái thuộc hạ tới bình chướng vĩ độ trước đi."

Hiện giờ dù đám Tà tộc kia có lấy được thần vật thì cũng không cách nào xé rách không gian phóng thích tên Tà Vương kia. . . . . . . . . . . . . . . . . . . .

"Còn không có tin tức truyền về nhưng hẳn là cũng nhanh thôi, chỉ cần hắn đột phá phong ấn, chiến tranh ở giới vực vĩ độ thấp sẽ hoàn toàn bùng nổ, đến lúc đó chúng ta chờ có thể đột phá bình chướng vĩ độ đi đến giới vực vĩ độ thấp!"

Chỉ cần đợi mấy tên Tà tộc khác tiến vào Ma uyên lấy được thần vật có thể xé rách không gian thì hắn sẽ được phóng thích!

"Ý của ngài là?"

Nói cách khác.

"Hiện giờ càng ngày có càng nhiều thế lực sinh ra hứng thú với giới vực vĩ độ thấp, muốn đi trước để khai phá càng nhiều tài nguyên hơn."

Nhưng phong ấn lại Lục Trường Sinh phát hiện, phong ấn lần nữa. . . . . .

Tên Tà vương vốn bị phong tỏa trong không gian, sắp sửa đột phá phong ấn.

"Tình huống ở giới vực vĩ độ thấp như thế nào?"

"Thuộc hạ hiểu rõ.". . . . . .

Ở giới vực trung vĩ độ.

Bên kia, trong ba tầng trung Ma uyên.

"Cho nên chúng ta cần phải nhanh hơn bọn họ một bước."

"Kế hoạch đầu tiên, phái người tới bình chướng vĩ độ, tức khắc đột phá!"

Nói cách khác, muốn tiến vào ba tầng hạ thì nhất định phải bước lên cầu thang này.

Nhưng điều kỳ quái chính là ầu thang đá này không ngừng kéo dài xuống phía dưới.

"Đại hoàng tử đâu?

Ở bên cạnh hố to có một cái cầu thang.

Mấy người ca ca thông qua nam tử tóc đen khảo nghiệm nhưng lại không có tới nơi này trước sao?

Có một cái hố to lớn, sâu không thấy đáy, giống như là một vực sâu.

Khi nam tử tóc đen biết ba người Diệp Thu Bạch là sư huynh đệ đồng môn của Tiểu Hắc liền an bài cho bọn hắn một trận cơ duyên khảo nghiệm.

Tất nhiên bọn Mục Khanh Khanh không biết.

Phải biết rằng, bọn họ chính là đám người thông qua đầu tiên.

Cầu thang cấu tạo từ một loại đá đen đặc thù.

Còn có có mấy tên sư huynh của hắn nữa?"

"Theo lý thì phải cùng chúng ta cùng đi tới nơi này mới đúng."

Mục Khanh Khanh cũng cảm thấy có chút khó hiểu.

Không có bất kỳ bộ phận bảo hộ nào, lơ lửng trên hố to!

Đám người Mục Khanh Khanh cũng đang ở nơi này chờ đợi.

Chung quanh hố to, mấy người thông qua khảo nghiệm của nam tử tóc đen đã tụ tập.

Không cần suy nghĩ cũng biết sẽ có nguy hiểm cực lớn, một khi rơi xuống, trong một khu vực cấm bay thế này, e là kết cục chỉ có tan xương nát thịt. . . . . .

Đương nhiên mấy người Mục Khanh Khanh không được đãi ngộ như thế rồi.

Lúc này.

Diệp Thu Bạch, Thạch Sinh cùng với Mục Phù Sinh khoan thai tới muộn.

Mục Phù Sinh nhìn quanh hỏi:

"Tứ sư huynh đâu?

Sao không thấy bóng dáng hắn đâu vậy?"

Diệp Thu Bạch suy nghĩ chút rồi đáp:

"Có lẽ là ở địa phương khác tiếp thu khảo nghiệm đi, dù sao tứ sư đệ ở chỗ này thì ma thú trong Ma uyên cũng không dám tấn công chúng ta."

"Tình huống này cũng không phải tình huống mà Ma uyên muốn."

Chỉ cần biết rằng Mục Phù Sinh cũng không có ác ý với bọn họ, cũng không phải địch nhân là được.

Không cần phải miệt mài theo đuổi.

Mỗi người đều có bí mật của mình.

Nhưng Diệp Thu Bạch cũng chỉ mỉm cười cho qua.

Được lắm, không cần suy nghĩ cũng biết chắc chắn có giấu gì đó!

Gia hỏa này sẽ không giấu giếm luôn cả bọn họ đi?

Mục Phù Sinh mặt không đổi sắc cười nói:

"Không có đi đâu, chỉ là bị truyền tống tới một địa phương khác, tốn không ít công sức tìm tới nơi này đó!"

Mục Khanh Khanh không nghi ngờ lời hắn nói.

Bị truyền tống đến địa phương khác là chuyện bình thường.

Hơn nữa không có bản đồ nơi này, không tìm thấy đường nên kịp thời hội hợp.

Diệp Thu Bạch và Thạch Sinh đứng bên cạnh bất đắc dĩ trợn trắng mắt.

Rốt cuộc gia hỏa này cẩn thận đến mức nào nha!

Ngay cả với muội muội, hơn nữa còn là muội hắn sủng ái nhất mà hắn cũng giấu giếm.

Nghĩ đến đây, sắc mặt Diệp Thu Bạch hơi đổi.

Mục Khanh Khanh hỏi: "Ca, ngươi đi đâu đó?"

Ba người Diệp Thu Bạch tập hợp cùng mọi người.

Ít nhất không cần lo lắng na nguy của tứ sư huynh.

Hẳn là sư tôn cũng đã tới rồi.

Trước đó hắn đã truyền tin cho sư tôn.

Mục Phù Sinh gật gật đầu, không lo lắng nữa.

"Tình huống hiện tại như thế nào?"

Nghe hỏi, Mục Khanh Khanh chỉ tay về phía cầu thang màu đen, giải thích:

"Hình như muốn tiếp tục đi xuống chỉ có con đường này thôi."

Mục Phù Sinh gật gật đầu.

Cảm nhận bốn phía, quả nhiên là khu vực cấm bay.

Chỉ có thể dựa vào hai chân đi xuống.

Trong hố to sâu không thấy đáy này tự nhiên sẽ có những điều nguy hiểm chưa biết.

Ví dụ như thời điểm đi xuống dưới có thể sẽ có ma thú tiến hành công kích.

Hay là trên cầu thang có bẫy rập.

Sau đó đụng phải trận pháp gì cũng không chừng.

Mục Phù Sinh dự đoán từng khả năng sau đó suy nghĩ phương pháp ứng phó.

Sau khi biết được Tiểu Hắc đi tới địa phương khác rồi, Mục Khanh Khanh liền hạ lệnh.

"Người đã đến đông đủ, chúng ta đã tốn nhiều thời gian rồi, có khả năng đối phương đã tới ba tầng hạ cho nên không thể chậm trễ nữa, chúng ta xuất phát thôi."

Mọi người gật gật đầu.

Ngay sau đó người có thực lực cường đại đi ở trước và cuối đội.

Ở trung gian là người am hiểu trận pháp người, thi triển trận pháp phụ trợ.

Đồng thời còn giám thị tình huống chung quanh.

Mục Phù Sinh đi sát bên người Diệp Thu Bạch và Thạch Sinh, lấy ra mấy tấm phù ấn.

"Nhớ kỹ nha hai vị sư huynh, thời điểm gặp nguy hiểm liền dùng thứ này, hẳn là có thể tạo được chút tác dụng phòng ngự."

Mấy tấm phù ấn này đúng là thiên lôi độn phù đã hấp thu diệt thế ma lôi.

Đương nhiên Mục Khanh Khanh cũng được cho.

Còn những người khác có quan hệ gì với hắn đâu?

Sao phải lãng phí phù ấn chứ.

Diệp Thu Bạch cười, gật gật đầu.

Mọi người bắt đầu tiến về phía trước.

Khoảnh khắc mọi người bước lên cầu thang thì có từng luồng ma khí đen nhánh vây quanh thân thể mọi người!

Linh khí trong cơ thể tức khắc vận chuyển chậm chạp.

Đồng thời khả năng cảm ứng cũng bị suy giảm đi nhiều!

Mục Khanh Khanh lập tức nhíu mày nói:

"Không cần hoảng loạn! Tiếp tục đi xuống phía dưới!"

"Chuẩn bị sẵn sàng ra tay bất kỳ lúc nào!"

Ổn định quân tâm cũng là chuyện tất yếu mà một tướng lĩnh cần làm.

Cầu thang tựa như kéo dài mãi, không có điểm cuối.

Từng bước đi xuống phía dưới giống như đang xuống địa ngục vậy.

Ma khí đen nhánh chung quanh cũng dần dần nồng đậm hơn, dày đặc hơn.

Bất kể tầm mắt hay là khả năng cảm ứng đều bị hạn chế dần.

Sau khi bọn họ đi xuống khoảng sáu bảy chục thước, chung quanh bỗng có mấy bóng đen xẹt qua!. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .
Bạn cần đăng nhập để bình luận