Tất Cả Đệ Tử Của Ta Đều Có Tư Chất Đại Đế

Chương 1329 - Tiến hoàng cung

Ngày thứ ba tới Cửu Long Thành.

Trong thời gian này Mục Phù Sinh cũng không có ra ngoài nữa.

Hắn nhận được tin tức Thái tử truyền tới.

Vì quân bị diễn võ, Thiên tử Thần triều thiết yến tại hoàng cung, mời bọn họ tiến tới hoàng cung.

Chuyện này không cách nào cự tuyệt.

Khi mấy người rời khỏi tiểu viện, ngoài cửa đã có một chiếc xe ngựa chờ sẵn.

Một tên thị vệ chắp tay với ba người Mục Phù Sinh, nói:

"Ba vị, mời lên xe ngựa, yến hội hoàng cung nên không thể chậm trễ."

Phương Khung vén rèm xe ngựa lên nhìn quanh.

"Ba vị có thể xuống đây, kế tiếp các ngươi cứ theo dòng người đi vào là được, không nên đi nơi khác, một khi bị phát hiện, e là cấm vệ hoàng cung sẽ vô tình chém giết!"

Chung quanh hoàng cung có mây mù lượn lờ, trên cửa lớn trang trí hoa văn kim long to lớn tản ra khí tức uy nghiêm mãnh liệt, xe ngựa vừa tiến vào liền cảm nhận được phòng thủ không kẽ hở.

Một đường tiến về phía trước, xuyên qua từng vách tường cao lớn, thị vệ gõ khung cửa xe ngựa, nhẹ giọng nói:

Thới điểm tới phạm vi trăm dặm xung quanh hoàng cung, nơi này đã toàn diện cấm không, cho dù cường giả Tổ Cảnh cũng chỉ có thể ngoan ngoãn đi dưới đất.

Phương Khung nói: "Xem ra quyền quý nơi này đã sớm biết sự tồn tại của chúng ta rồi."

Ba người gật gật đầu bước lên xe ngựa, xe ngựa một đường chạy như bay vào trong hoàng cung.

Ba người Mục Phù Sinh xuống khỏi xe ngựa đi theo một ít đại thần mặc cẩm y quý bào.

Đồng thời Cửu Long thần triều cũng không thẹn với hai chữ thần triều.

Hoàng cung Cửu Long thần triều nằm ở trung tâm Cửu Long Thành.

Hai bên có cột đá cao lớn đứng sừng sững khắc tên và công huân của các đời Thiên tử, có bức tường khắc văn tự do ngọc thạch đặc thù tạo thành, chung quanh là pho tượng dị thú kỳ trân, mang theo uy áp huyết mạch.

"Tất nhiên, hiện giờ nội bộ Cửu Long thần triều đang bấp bênh, rút dây động rừng, phải chú ý chặt chẽ mọi chuyện."

Đến nơi này, tất cả mọi người đều phải tiếp nhận kiểm tra.

Đi ước chừng nửa canh giờ, mấy người mới tới đại điện.

Những đại thần kia cũng đánh giá ba người bọn họ, không có vẻ kinh ngạc hay tò mò gì cả, tựa như đã sớm biết tới.

Mục Phù Sinh bình tĩnh nói:

Thái tử ngồi phía trước vẫy vẫy tay nói:

Đây là bảo tọa của Thiên tử.

Tam hoàng tử và Ngũ hoàng tử đang ngồi ở vị trí này.

Trước bàn dài cũng có văn võ bá quan ngồi.

Ba người nhanh chóng đến ngồi phía sau Thái tử.

Hai bên đại điện đã sớm được xếp đầy bàn dài.

Tiểu Hắc hỏi ngược lại: "Thái tử có áp lực không?"

"Thế nào, có áp lực không?"

Thái tử cười hỏi:

Cuối thảm đỏ thật dài là một bảo tọa cao lớn, trên bảo tọa ngồi khảm đầy bảo thạch tràn ngập tiên khí, ánh sáng lóe lên khiến người ta hoa cả mắt, vách tường phía sau ghế ngồi treo một lượng lớn tranh chữ trân quý, bên cạnh lại đặt Long phượng cầm, cầm sư gảy đàn tạo ra âm thanh du dương mờ mịt.

Còn có một nam tử dáng người khôi ngô, hiển nhiên chính là Đại hoàng tử.

Bất quá những người không đáng chú ý, người làm cho Mục Phù Sinh chú ý chính là Cửu Bạch Lộ.

Nàng cũng an tĩnh ngồi một bàn, khi hắn đi ngang qua Cửu Bạch Lộ còn dùng ánh mắt đầy ý vị thâm trường liếc nhìn hắn.

Khoảnh khắc ba người Mục Phù Sinh tiến vào, cả ba liền cảm giác được vô số ánh mắt tập trung vào mình.

Khi đi ngang qua vị trí đầu tiên cạnh Thái tử.

Mục Phù Sinh vốn muốn từ chối để đến hàng cuối cùng ngồi, nhưng nhìn Tiểu Hắc và Phương Khung đã không chút khách khí tiến lại, hắn liền bất đắc dĩ theo sau.

"Các ngươi lại đây đi, ngồi ở phía sau ta."

Thái tử bật cười.

"Là ta lắm lời, chờ lát nữa đông đủ người sẽ bắt đầu yến tiệc, có thể sẽ có một ít người mời luận bàn, nhưng nếu các ngươi không muốn có thể cự tuyệt."

Ba người Tiểu Hắc gật đầu.

Ước chừng qua một canh giờ, văn võ bá quan mới đến đông đủ.

Lúc này có một tiếng chuông vang dội cùng một giọng nói bén nhọn từ bên ngoài truyền đến.

"Thiên tử giá lâm, bá quan nghênh đón!"

Từ bên phải bảo tọa, có một nam tử thân mặc long bào màu vàng, gương mặt lạnh lùng, ánh mắt lấp lánh hữu thần chậm rãi bước tới trước bảo tọa rồi ngồi xuống.

Văn võ bá quan bên dưới liền quỳ xuống, hướng nam tử nói:

"Tham kiến hoàng thượng!"

Đồng thời cũng để kiểm tra thực lực của quân đội.

Quan bị diễn võ xem như hoạt động cố định mười năm một lần của Cửu Long thần triều.

"Hôm nay không nói chuyện chính sự, chỉ là quân bị diễn võ sắp bắt đầu, mượn dịp hỏi các vị xem tình hình gần đây thế nào?"

Thiên tử ép tay xuống, mọi người liền cảm giác được một cỗ lực lượng nâng thân thể mình dậy.

"Được rồi, chúng ái khanh bình thân nhập tọa đi."

"Hoàng thượng quá khen rồi."

"Chúng ta cũng không phải người của Thần triều, mặc dù kính trọng Thiên tử nhưng cũng không phải phụ mẫu sư tôn, vì sao phải quỳ?"

Ngay cả thiên địa cũng không quỳ, Thiên tử một phương thần triều há có thể để đám người Tiểu Hắc quỳ xuống?

Đại hoàng tử tức giận nói: "Lớn mật! Người đâu, đè mấy tên vô lễ này xuống!"

Thái tử nhìn về phía Đại hoàng tử, khẽ nhíu mày.

Đúng lúc này giọng nói hùng hậu của Thiên tử cũng truyền tới:

"Thiên chi kiêu tử Hỗn Linh học viện không cần quỳ xuống, không cần rối loạn lễ nghĩa."

Đại hoàng tử nghe xong mới gật đầu.

Thiên tử nhìn về phía ba người Tiểu Hắc, tán thưởng.

"Không hổ là thiên kiêu của Hỗn Linh học viện, Thái tử cũng thường khen các ngươi, hôm nay gặp mặt, thật sự không phải chỉ có hư danh."

Tiểu Hắc không ti tiện không siểm nịnh, lạnh lùng nói.

Đại hoàng tử lập tức quát to: "Làm càn! Vì sao thấy Thiên tử mà không quỳ?!"

Văn võ bá quan khẽ nhíu mày.

Một màn này nhanh chóng khiến cho những người khác chú ý.

Ba người Mục Phù Sinh chỉ khẽ thi lễ với Thiên tử, không có quỳ xuống.

Thái tử cũng vậy.

Sau một hồi thẩm vấn, Thiên tử đột nhiên nhìn về phía Cửu Bạch Lộ, cười nói:

"Bạch Lộ, qua nhiều năm rồi, ta chưa bao giờ thấy ngươi tham gia yến hội thế này, hôm nay nghĩ gì mà lại đến đây?"

Nghe Thiên tử hỏi, văn võ bá quan cũng không khỏi tò mò nhìn về phía Cửu Bạch Lộ.

Đúng vậy, Cửu Bạch Lộ thân là nhị hoàng tử, luôn là một tồn tại đặc biệt độc lập.

Có thiên phú cực kỳ yêu nghiệt nhưng không bao giờ tranh không đoạt.

Đồng thời cũng rất ít xuất hiện trong tầm nhìn đại chúng, miễn bàn tới yến tiệc thế này.

Trong lòng Mục Phù Sinh đột nhiên sinh ra dự cảm không tốt.

Không thể nào...

Khóe miệng Cửu Bạch Lộ lại nhếch lên, nàng cười khẽ một tiếng rồi trả lời.

"Chỉ là tò mò về một người, cho nên muốn đến xem một chút."

Tò mò về một người?

Tất cả mọi người đều kinh ngạc.

Từ khi nào mà Cửu Bạch Lộ lại tò mò về một người?

Chỉ có khóe miệng Thái tử nhẹ nhàng nhếch lên, hắn biết Cửu Bạch Lộ nói tới ai.

Thiên tử a một tiếng, tò mò hỏi:

"Là ai có bản lĩnh lớn như vậy, có thể khiến Bạch Lộ ngươi sinh lòng hiếu kỳ?"

Cửu Bạch Lộ cười nhạt một tiếng nhưng không trả lời, chỉ là Mục Phù Sinh có thể rõ ràng cảm giác được nữ nhân này nhìn hắn một cái.

"Phụ hoàng, cho phép ta giữ bí mật đi, ngày sau sẽ biết."

Lúc này Mục Phù Sinh mới thở phào nhẹ nhõm.

Bất quá cũng có chút buồn bực, sao nữ nhân này lại để mắt tới hắn chứ?

Nhớ lại chuyện trước đó, hắn cũng không có đắc tội với nàng mà.
Bạn cần đăng nhập để bình luận