Tất Cả Đệ Tử Của Ta Đều Có Tư Chất Đại Đế

Chương 151 - Nho Đế giải thích nghi hoặc

Chủ nhân di tích truyền thừa chỗ Ninh Trần Tâm chính là Đại Nho duy nhất ở thời kỳ thượng cổ!

Được người người tôn xưng là Nho Đế!

Mà Nho Đế sáng lập Nho Quan, đó là nơi hành hương mà vô số tín đồ thờ phụng Nho đạo hướng tới.

Chỉ thấy, Nho Đế khoanh chân ngồi đối diện Ninh Trần Tâm.

"Vậy ngươi thấy thế nào."

Ninh Trần Tâm thở dài nói: "Mấy năm nay tiểu sinh du lịch khắp đại lục, giảng đạo cho những người không có tu vi."

"Chuyện muốn làm đó là giúp phàm nhân cũng có lòng tu đạo."

"Nhưng mà..."

"Giống như chết sống của chúng sinh thiên hạ này không liên quan gì đến bọn họ."

Người tu đạo quá nhiều.

"Mà chuyện này không chỉ là hành vi của người Phật môn, những người tu đạo khác cũng mặc kệ không quản."

Những việc này, dù ở thời đại của hắn cũng thường xuyên diễn ra.

"Có thôn xóm phàm nhân thôn không muốn thờ Phật, bọn họ liền mặc kệ cho ma thú bước vào thôn, giết hại tất cả phàm nhân trong thôn, thờ ơ lạnh nhạt."

Ninh Trần Tâm lắc đầu nói: "Tiểu sinh vốn cho rằng truyền bá tư tưởng về đạo cho bọn hắn sẽ có thể đổi mới gì đó, nhưng..."

Nhớ lại hành vi của Phật môn lúc trước.

Quản không được, cũng không cách nào quản.

"Thậm chí còn cất tiếng cười to."

Ninh Trần Tâm không khỏi có chút phẫn nộ, trầm giọng nói: "Người Phật môn vì muốn người khác thờ phụng Phật mà không từ bất kỳ thủ đoạn nào."

Nho Đế nghe xong yên lặng thật lâu.

Giờ phút này.

"Không có quan hệ thì ngay cả nhìn cũng sẽ lười nhìn một cái."

Ánh mắt Nho Đế nhìn về phía Ninh Trần Tâm có thêm một chút kính nể.

"Vậy ngươi muốn làm như thế nào?"

Lời chưa hết nhưng Nho Đế đã cảm nhận được sự bất đắc dĩ cùng bi ai qua giọng Ninh Trần Tâm.

Nghĩ đến đây, Nho Đế không khỏi cảm khái: "Ngươi mạnh hơn ta."

Thậm chí khi đối mặt với một vài lựa chọn.

Nho Đế chậm rãi lắc đầu nói: "Ngươi tên Ninh Trần Tâm đi?"

Nhưng hắn phát hiện mình không thể quản người tu đạo trong khắp thiên hạ.

Ninh Trần Tâm nghe mà ngạc nhiên.

Không biết từ khi nào mà Nho Đế như hắn cũng có ý nghĩ thế này.

Hình như Nho Đế đoán được suy nghĩ của Ninh Trần Tâm, lắc đầu nói: "Ta cũng không nói ngươi sai lầm."

Chẳng lẽ ý tưởng, suy nghĩ của hắn sai rồi sao?

Dị dạng?

Dù thực lực mạnh hơn cũng không làm nên chuyện gì.

Ninh Trần Tâm gật đầu.

"Ninh Trần Tâm, chấp niệm của ngươi đối với con đường này còn sâu hơn ta, chắc chắn ngày sau sẽ vượt qua ta."

"Nhưng suy nghĩ của ngươi lại có chút dị dạng."

Nho Đế cũng sẽ lựa chọn điều có ích cho bản thân.

Có nghĩa là hắn đánh giá Ninh Trần Tâm cực cao.

Hắn là người tu Nho đạo mạnh nhất thời ấy mà giờ lại nói "Ngươi mạnh hơn ta".

Nếu người cùng thời nghe lời Nho Đế nói không biết sẽ chấn động đến thế nào.

"Thế giới to lớn đến mức nào?"

"Thế giới chưa biết bên ngoài càng phồn thịnh hơn thế giới của chúng ta."

Trận chiến nắm ấy Nho Đế cũng tham dự.

Nho Đế biết rõ người bên ngoài khủng bố biết bao.

Khi đối mặt với những người tu đạo đó, bọn họ tự cho bản thân là cường đại cũng vô lực.

"Chỉ ở thế giới của chúng ta thôi mà đã có mấy vạn người tu đạo."

"Mỗi một người tu đạo đều có chuyện tâm với đạo của mình."

"Có người vì trường sinh, điên cuồng tu luyện."

"Có người vì quyền thế, coi thường thiên hạ thương sinh."

Thay đổi lý tưởng của người khác, khiến bọn họ cũng cứu vớt kẻ nhỏ yếu.

Như thế nào là bản tâm?

Giữ vững bản tâm?

Ninh Trần Tâm suy nghĩ lời Nho Đế nói.

Sau khi tu luyện đến cảnh giới cao thâm, đánh mất bản tâm...

Nho Đế không hy vọng Ninh Trần Tâm sẽ giống như hắn.

Ninh Trần Tâm ngẩng đầu, nhìn về phía Nho Đế.

"Đúng vậy, giữ vững bản tâm, ngươi có thể theo đuổi đạo này nhưng không cách nào thay đổi lý tưởng của người tu hành trong thiên hạ."

"Bởi vì quản không nổi."

"Chỉ có bản thân ngươi cường đại, để lực ảnh hưởng của mình đạt tới mức độ nhất định, mới có thể ảnh hưởng đến một nhóm người."

Khi nói lời này, trong lòng Nho Đế cũng có chút áy náy.

Sau khi Nho Quan trở thành nơi hành hương của người tu Nho Đạo trong thiên hạ.

Vì để Nho Quan phát triển, Nho Đế cũng không tránh khỏi chuyện làm ra một ít việc vi phạm bản tâm.

Lúc đó hắn cũng kiếm lý do để lừa gạt mình.

Còn Ninh Trần Tâm ở trong loạn thế mà trung kiên giữ vững bản tâm, đúng là không dễ.

Giữ vững bản tâm?

"Ngươi không cách nào thay đổi mọi người, chuyện ngươi phải làm chính là giữ vững bản tâm."

"Ngược lại đây là cơ sở mà ngươi bước lên con đường tu đạo."

Nho Đế tiếp tục nói: "Ngươi có thể tuân theo đạo của mình, hy vọng thiên hạ thái bình, mọi người đoàn kết phồn thịnh, không có tranh đấu cũng không hề sai."

Ninh Trần Tâm nghe lời này rơi vào trầm tư.

"Có người vi hưởng thụ mà chỉ lo bản thân, không màng thương sinh."

Chẳng lẽ đây không phải là bản tâm của Ninh Trần Tâm?

Nho Đế cũng không quấy rầy.

Hắn biết, những chuyện này cần Ninh Trần Tâm tự suy nghĩ.

Chỉ có bản thân hắn mới có thể giúp mình bước ra khỏi sương mù.

Khi ra khỏi sương mù, hắn sẽ kiên định với con đường của mình hơn.

Ninh Trần Tâm trầm tư.

Hành động của Phật môn.

Các thế lực lớn đều coi thường thương sinh.

Chỉ lo cho bản thân...

Những việc này đều quanh quẩn trong đầu Ninh Trần Tâm.

Lúc trước, Ninh Trần Tâm đã từng hỏi Lục Trường Sinh vấn đề này.

Lục Trường Sinh không nói nhiều.

Chỉ nói bốn chữ.

Không thẹn với lòng.

Lúc ấy, hắn cảm thấy mình đã lĩnh ngộ được.

Cảnh giới Nho đạo cũng có chút đột phá.

Lần này, lời Nho Đế nói càng tỉ mỉ hơn.

Không cách nào ảnh hưởng đến mọi người?

Chỉ cần giữ vững bản tâm?

Trong khi suy tư, quanh thân Ninh Trần Tâm xuất hiện ánh sáng bảy màu.

Hơi thở Nho đạo tràn ngập!

Đúng vậy.

Thực lực của hắn tăng lên thì phạm vi ảnh hưởng của hắn cũng lớn hơn, ảnh hưởng đến nhiều người hơn.

Nhưng không có cách nào khiến mọi người trở nên giống hắn.

Dù sao mỗi người đều có đạo của mình.

Như vậy, chỉ cần giữ vững bản tâm.

Tăng cường thực lực, tiếp tục truyền đạo.

Truyền bá lý tưởng của mình cho càng nhiều người hơn để tăng cường sức ảnh hưởng.

Chỉ cần hắn tiếp tục như vậy, lấy đó làm mục tiêu là được.

Không thẹn với lòng.

Đây mới là ý nghĩ trọn vẹn mà Lục Trường Sinh muốn truyền đạt.

Đến giờ khắc này Ninh Trần Tâm mới thật sự lĩnh ngộ.

Cũng vì vậy mà tiến vào Thiên nhân chi cảnh!

Nho Đế thấy cảnh này liền mỉm cười.

Xem ra Ninh Trần Tâm đã rời khỏi sương mù.

Trước mắt hắn chính là một con đường tràn ngập ánh sáng.

Chỉ cần không ngã xuống giữa đường.

Ngày nào đó, thành tựu của Ninh Trần Tâm sẽ vượt qua Nho Đế như hắn.

Nho Đế thầm nghĩ, chuyện mà hắn không làm được ở thời đại mình, có thể hoàn thành trong tay Ninh Trần Tâm.

Thời gian chậm rãi trôi đi, đã qua bảy ngày.

Ninh Trần Tâm thức tỉnh từ Thiên nhân chi cảnh.

Hiện giờ, tu vi Nho đạo của hắn càng thêm cao thâm.

Hắn nhìn về phía trước.

Nho Đế đã sớm tan biến.

Chỉ để lại một quyển sách.

Bên trên viết hai chữ Nho Kinh.

Hắn mở Nho Kinh ra.

Bỗng có tiếng Nho Đế thanh âm vang lên.

"Đây là lý giải về đạo mà cả đời ta đã lĩnh ngộ, ngươi không cần đi đạo của ta, đạo của ta chỉ để ngươi tham khảo mà thôi."

"Hiện giờ ngươi đã có đạo thuộc về mình, có lý giải của riêng mình, đạo của ta đối với ngươi mà nói chỉ là bàn tay dìu ngươi lúc ngươi gặp mê mang, hy vọng có thể giúp ích cho ngươi."

Đến đây thì giọng nói liền tắt.

Ninh Trần Tâm cúi người một cái.

Ơn giải thích nghi hoặc.

Đáng để hắn cúi người.
Bạn cần đăng nhập để bình luận