Tất Cả Đệ Tử Của Ta Đều Có Tư Chất Đại Đế

Chương 1622: Ta không nhịn được.

Bên ngoài mười năm, trong đây chỉ một ngày?

Nghe Lục Trường Sinh nói vậy, Diệp Thu Bạch ngây ngẩn cả người.

Cái này còn trâu bò hơn Phù Sinh Đồ không biết bao nhiêu lần nữa! Phải biết Phù Sinh Đồ lợi hại như thế, là Tổ khí nhưng cũng chỉ làm được bên ngoài một năm, bên trong một ngày!

"Được rồi, ta sẽ để lại một phân thân ở đây để thỉnh thoảng chỉ đạo cho ngươi."

Lục Trường Sinh nói: "Nhưng mà ta chỉ có thể cung cấp gợi ý và định hướng cho ngươi, cụ thể nên làm như thế nào thì ta không biết."

Nói đùa, Lục Trường Sinh chưa từng tu luyện thì làm sao biết rốt cuộc có hiệu quả thật sự ra sao?

Dù sao làm vậy tuyệt đối không có hại, dựa theo những tình tiết trong tiểu thuyết kiếp trước mà hắn đọc, khi nhân vật chính gặp được chuyện không giải quyết được thì không phải sẽ dùng thể chất đặc biệt hoặc công pháp đặc thù để giải quyết sao?

Huống chi còn có trận pháp, đan dược của hắn và Cây liễu, ba tầng bảo vệ, muốn chết cũng khó.

(

Đùa gì vậy, nếu không thì kiếp trước hắn đọc tiểu thuyết huyền huyễn suốt mấy chục năm chẳng phải là vô ích sao?

"Cảnh giới chắc chắn cũng tăng lên, trong thời gian tu luyện này, có trận pháp áp chế tiên khí và không được sử dụng tiên khí, lực lượng cơ thể và cảnh giới đạo tắc sẽ được tăng cường.

Cây liễu thở dài nói: "Ngươi rất thích hợp làm sư tôn, mặc dù kiến thức về tu luyện của ngươi chỉ là nửa vời, nhưng mà có thể tự mình nghĩ ra những suy luận này đã rất không dễ dàng."

"Theo như lời ngươi nói, chính ngươi cũng không biết liệu phương pháp này có khả thi hay không, nếu như thất bại thì làm sao bây giờ?"

Lục Trường Sinh bên cạnh thản nhiên nói: "Thứ như đế vương ý thì ta không nghĩ ra phương pháp huấn luyện đặc biệt nào.

Diệp Thu Bạch hít sâu một hơn, nghiêm túc nói: "Tuyệt đối không để sư tôn thất vọng."

Sau đó Lục Trường Sinh dẫn Hồng Anh đi vào trong một tòa thành chết.

Lục Trường Sinh nhún vai nói: "Nếu thất bại thì chắc chắn thực lực cũng sẽ tăng lên, lĩnh ngộ phương diện kiếm đạo của hắn cũng càng được nâng cao. Hơn nữa không phải kiếm ý trong Thanh Vân kiếm rất trâu bò sao?"

Sau khi bản thể của Lục Trường Sinh ra ngoài, âm thanh của Cây liễu cũng truyền đến.

) Tích lũy trong thời gian dài và bộc phát trong một lần.

"Nhưng mà trong những năm qua, ngươi tu luyện đã bỏ sót một thứ mà ngươi vốn rất phù hợp, và cũng rất quan trọng."

Đợi cho đến khi giải trừ áp chế tiên khí thì nhất định sẽ hậu tích bạc phát. Dù sao đạo cơ của tên tiểu tử thối Diệp Thu Bạch này cực kỳ vững chắc."

Hồng Anh nghi ngờ hỏi: "Thứ gì?"

Hồng Anh nhìn xung quanh tràn ngập tử khí âm u, oan hồn kêu rên, cảnh tượng không có một chút sự sống thì nhíu mày.

Dường như chỉ có thể thông qua chiếm lĩnh thành trì, dùng lực lượng tín ngưỡng của dân chúng trong nước để nâng cao."

"Hơn nữa hình như trong đó còn có rất nhiều cách vận dụng lực lượng luân hồi để tấn công."

Dù sao Tiểu Hắc là thể tu, không phù hợp với những vật đó. Mà Hồng Anh thì tu luyện luân hồi chi ý, còn từng dùng Cửu Chuyển Luân Hồi để chuyển thế trọng sinh, chắc chắc nàng càng phù hợp hơn hắn.

Vào giờ phút này, dường như Hồng Anh không phải là đế vương cao quý nữa, cũng không phải là viện trưởng của Thanh Tiêu học viện.

Lục Trường Sinh chỉ vào chuỗi vòng đá trên ngực Hồng Anh, nói: "Không phải Tiểu Hắc đã lấy được một cái dây chuyền luân hồi và công pháp Luân Hồi Thiên Thuật từ Minh chủ Lục giới sao? Ngươi đã bắt đầu tu luyện chưa?"

Lục Trường Sinh nhếch miệng, cầm quyển trục ghi lại công pháp Luân Hồi Thiên Thuật mở ra xem, nói:

"Luân hồi chi ý."

"Còn tưởng khó như thế nào, đọc lại đi, bây giờ ngươi hiểu chưa?"

Kết quả hắn đọc được chút thì ném lại cho Hồng Anh, bên trên quyển trục đã tràn đầy những dòng chú giải lít nha lít nhít.

"Để ta nhìn xem thử khó đến mức nào."

Lúc trước khi Tiểu Hắc quay về Phàm Nhân giới thì đã giao công pháp Luân Hồi Thiên Thuật và dây chuyền luân hồi cho Hồng Anh.

Mà nàng chỉ như một cô nương ngây thơ mơ mơ hồ hồ, ngốc nghếch hỏi: "Sư... Sư tôn, hình như việc này rất khó đi?"

Lục Trường Sinh nói với vẻ đương nhiên: "Dựa theo lời các ngươi nói, không phải tu luyện thì nên rất khó sao?"

"Nhưng mà ta xem không hiểu Luân Hồi Thiên Thuật này!"

Hồng Anh bất đắc dĩ lắc đầu: "Chỉ biết tác dụng đại khái, dường như Luân Hồi Thiên Thuật có thể thông qua luân hồi chi ý của bản thân người tu luyện để câu thông với thiên địa luân hồi. Chỉ cần thần hồn bất diệt thì có thể từ luân hồi kéo thần hồn về, tiến hành thuật pháp hồi sinh người chết."

Hồng Anh ngây người.

Là... Là được?

Lục Trường Sinh gật đầu nói: "Cho nên nội dung huấn luyện đặc biệt của ngươi rất đơn giản. Chính là phải nắm giữ được lực lượng luân hồi khổng lồ bên trong dây chuyền luân hồi, biến lực lượng thành của bản thân để sử dụng. Sau đó lợi dụng công pháp Luân Hồi Thiên Thuật để cứu sống tất cả mọi người trong tòa thành này là được."

Hồng Anh nhìn chú giải trên quyển trục, yết hầu lăn lăn, mặc dù nàng không có hầu kết...

"Hiểu rồi..."

Lục Trường Sinh gật đầu: "Được rồi, vậy thì bắt đầu tu luyện đi. Nhớ kỹ là không được dùng tiên khí."

Nói xong hắn cũng để lại một phân thần rồi quay người rời đi.

Tiếng Cây liễu lại vang lên: "Luân Hồi Thiên Thuật là môn công pháp nắm giữ luân hồi đại đạo từ nhập môn đến hạch tâm. Ngươi chắc chắn là nó không khó? Ngươi có chắc với cảnh giới hiện tại của Hồng Anh thì nàng có thể học được không?"

Lục Trường Sinh phất tay nói: "Cái này đọc sơ qua là hiểu, khó khăn gì.

Hơn nữa ta đã viết chú giải rõ ràng như vậy, một không dùng chữ giáp cốt, hai không dùng chữ thể văn, sao có thể xem không hiểu được?"

"Ta đã hướng dẫn cẩn thận chi tiết như thế mà còn không hiểu thì tu luyện cái cọng lông."

Nghe vậy, cây liễu nhìn thoáng quyển trục Luân Hồi Thiên Thuật đã ghi đầy chú giải của Lục Trường Sinh, cũng trầm mặc.

Cây liễu nói: "Thật sự ngượng ngùng, ngươi trang bức quá mức nên ta không nhịn được."

Lục Trường Sinh vội vàng né tránh, giật mình đến nỗi Cửu U Hoàng Tuyền Đại Trận của Trường Sinh giới cũng dao động.

Sau khi rời đi, đột nhiên cây liễu quất một cành liễu về phía hắn.

Lục Trường Sinh cũng để lại phân thân.

Có lẽ đối với chuyện mà người bình thường không thể làm được, đối với sư tôn chỉ là chuyện dễ như trở bàn tay.

Thôi, không nói nữa.

Bởi vì con đường tu luyện của Ninh Trần Tâm quá mức đặc thù.

Hoàn toàn chỉ có thể dựa vào tích lũy và cảm ngộ.

Cho nên, Lục Trường Sinh dẫn Ninh Trần Tâm đến một gian phòng ngập tràn sách, thở dài nói: "Ai, đừng trách vi sư bất công.

Thật sự là vi sư không nghĩ ra được phương pháp nào khác tốt hơn, chỉ có thể tùy tiện sao chép lại một lần những chân lý danh ngôn của Nho giáo, Đạo giáo, Phật giáo mà ta biết cho ngươi."

"Sau đó trên mỗi một câu chân lý danh ngôn sẽ dẫn vào trong một không gian ảo, ngươi có thể vừa đọc vừa tiến vào trong không gian tương ứng với chân lý đó, hình thành cảnh tượng tương ứng để giúp ngươi cảm ngộ."

Ninh Trần Tâm."..."

Trong lúc nhất thời, hắn không rõ rốt cuộc là sư tôn đang thật sự cảm thấy bất lực hay là đang khoe khoang...

Sách ở đây ít nhất cũng có hơn ngàn quyển? Mỗi một quyển ít nhất cũng có mấy trăm câu đi?

Mà tất cả những câu chân lý danh ngôn này đều có không gian tương ứng...

Đối với Ninh Trần Tâm mà nói, Lục Trường Sinh không nghĩ ra được nhiều phương pháp huấn luyện đặc biệt cho hắn.

Sau đó chính là Ninh Trần Tâm.

Thế nhưng lại có thể sáng tạo ra công pháp mà từ thuở thái sơ đến nay chưa từng có, hơn nữa chỉ liếc mắt đơn giản một cái đã nhìn thấu mọi công pháp khác. Điều này đã đủ chứng minh thiên phú kinh khủng của Lục Trường Sinh.

Mặc dù Lục Trường Sinh chưa từng nghiên cứu qua công pháp và phương pháp tu luyện.

Quả nhiên người với người là không thể so sánh, giữa thiên tài với nhau cũng có khoảng cách.

Đúng thế, những chú giải trong đó chỉ thiếu mỗi việc hướng dẫn nên cử động ngón tay như thế nào thôi.

Lục Trường Sinh: "???"
Bạn cần đăng nhập để bình luận