Tất Cả Đệ Tử Của Ta Đều Có Tư Chất Đại Đế

Chương 160 - Dị biến đột nhiên phát sinh

Đám người Diệp Thu Bạch đã rời đi, vừa chạy vừa cười vui vẻ.

"Sảng khoái nha!"

"Đúng vậy, Diệp huynh, kế sách của ngươi thật là hay, trong tình huống không có chút tổn thất mà tiêu diệt nhiều người phía đối phương như vậy."

Mấy ngày nay.

Liên minh Bắc Vực vẫn luôn bị nhân mã bên Lạc Nhật vương triều tàn sát, không ngừng đột phá phòng tuyến.

Trong lòng mọi người đều nghẹn một hơi.

Đồng thời sĩ khí cũng xuống thấp.

Hiện giờ phục kích có hiệu quả, mọi người đều cực kỳ hưng phấn!

Nhưng bây giờ, xem ra chênh lệch lại càng lúc càng lớn.

Nhanh chóng tới chỗ Tần Thiên Nam.

Thực lực Kiếm Triều Miện tăng trưởng rất nhiều.

Đám người nhanh chóng trở về.

Kiếm Triều Miện vốn xem Diệp Thu Bạch là mục tiêu theo đuổi.

Tự nhiên phải đặc biệt chú ý.

Kiếm Triều Miện cũng cười nói: "Diệp huynh, nhiều ngày không thấy, thực lực của ngươi càng ngày càng mạnh."

Tần Thiên Nam nhìn thấy đám người Diệp Thu Bạch trở về liền nhẹ nhàng thở ra.

Mấy ngày nay, dưới sự chỉ đạo của Vân Cảnh cùng với thu hoạch trong bí cảnh.

Diệp Thu Bạch đạt tới Thủy Dật cảnh hậu kỳ khiến Kiếm Triều Miện cảm thấy bất đắc dĩ.

Diệp Thu Bạch cười cười.

Người là hắn mang tới.

Tưởng rằng sẽ rút ngắn khoảng cách với Diệp Thu Bạch.

Tự nhiên cần mang về hoàn hảo không tổn hại.

Diệp Thu Bạch chính là thiên kiêu của Tàng Đạo thư viện Nam Vực.

Huống hồ nếu Diệp Thu Bạch xảy ra chuyện thì hắn cũng không cách nào giao phó với Lục Trường Sinh.

Chỉ là hình như Vu Túc đã bị thương, nhưng vết thương nghiêm trọng.

Đám người bắt đầu chờ.

Nghe đến đây.

Tần Thiên Nam lắc đầu, nói: "Không rõ ràng lắm, các ngươi là đội thứ nhất trở về."

Như vậy thì thời gian phục kích cũng không chênh lệch nhiều.

Diệp Thu Bạch nhìn quanh hỏi: "Tần viện trưởng, hai đội khác đâu?"

Hiển nhiên Vu Túc cũng nghĩ đến điểm này, sắc mặt trở nên nghiêm trọng.

Có nghĩa là đối phương gặp phải phiền toái!

Hiện giờ đã sắp một canh giờ mà đại trưởng lão Thiên Thanh tông còn chưa trở về.

Diệp Thu Bạch gật gật đầu.

Sắc mặt Tần Thiên Nam và Diệp Thu Bạch đều thay đổi.

Theo lý mà nói.

Lạc Nhật vương triều chia ba nhánh quân đồng thời tiến công, đồng loạt vượt qua Đại Liệt cốc.

Không lâu sau, đội do Vu Túc dẫn dắt cũng thuận lợi trở về.

Vu Túc sửng sốt, lắc đầu nói: "Trên đường trở về không nhìn thấy bóng dáng của bọn họ."

Diệp Thu Bạch lại không cười, hỏi: "Đội do đại trưởng lão Thiên Thanh tông dẫn dắt đâu?"

Vu Túc đi đến nơi này, thấy đám người Diệp Thu Bạch thì cười nói: "Xem ra các ngươi rất thuận lợi."

Có người cười khổ nói: "E là đội kia lành ít dữ nhiều rồi."

Lúc này, ở nơi xa bỗng có linh khí bùng nổ.

Mọi người đều nhìn sang.

"Hơi thở này là đại trưởng lão Thiên Thanh tông, bọn họ bị giữ chân."

Lòng mọi người chùng xuống.

Lúc ấy, bọn họ đã bàn kỹ, nếu không phục kích thành công mà bị giữ chân thì chỉ có thể tự sinh tự diệt.

Bởi vì nếu tiểu đội khác tới cứu viện thì sẽ tổn thất lớn hơn nữa.

Có thể nói.

Tiểu đội do đại trưởng lão Thiên Thanh tông dẫn dắt đã bị mọi người phán tử hình.

Chỉ cần Diệp Thu Bạch không chết non.

Hắn lắc lắc đầu, từ chối: "Không được, ta không đồng ý."

Hình như Tần Thiên Nam hiểu ý định của Diệp Thu Bạch.

Diệp Thu Bạch tiếp tục nói: "Ta sẽ đưa bọn họ về, nếu không thì lần hành động này cũng không có ý nghĩa lớn."

Mọi người đều kinh ngạc nhìn về phía Diệp Thu Bạch.

Ngươi đi một chuyến?

E là vẫn ảnh hưởng tới sĩ khí.

Sẽ bất lợi cho tình hình chiến đấu lúc sau.

Nghĩ đến đây.

Lòng Diệp Thu Bạch chùng xuống.

Không được, sẽ thất bại trong gang tấc.

Diệp Thu Bạch nhìn về phía bên phải Đại Liệt cốc, nơi đang có hơi thở bùng nổ.

Ánh mắt kiên định, hình như đưa ra quyết định nào đó.

Trầm giọng nói: "Ta đi một chuyến đi."

A?

Tuy lần phục kích này có hai đội sống sót trở về nhưng nếu nhóm người đại trưởng lão Thiên Thanh tông ngã xuống.

Một liên minh mà mất đi sĩ khí trong chiến trành thì không còn cách diệt vong xa nữa.

Còn mục tiêu quan trọng hơn là tăng cường sĩ khí cho liên minh Bắc Vực.

Kế hoạch lần này không chỉ để tiêu hao lực lượng của Lạc Nhật vương triều, kéo dài thời gian tiến công của đối phương.

Diệp Thu Bạch thấy sĩ khí suy giảm thầm than không tốt.

Vu Túc than một tiếng: "Không có biện pháp nào."

Vậy thì tương lai sẽ là một cường giả hàng đầu đại lục này.

Đây là chuyện không thể nghi ngờ!

Vu Túc cũng nghiêm túc nói: "Thực lực của đối phương cường đại, ngươi đi thì có ích gì?"

Đừng nói là Diệp Thu Bạch, cả bản thân hắn cũng không nắm chắc!

Diệp Thu Bạch lại không nghĩ như vậy.

Nếu muốn cứu viện thì chỉ có hắn có thể thuận lợi chạy thoát.

Trên người hắn có kiếm nhỏ mà sư tôn cho cùng với Thanh Vân kiếm.

Dù không thành côn thì chuyện chạy trốn cũng không có khó khăn gì.

Diệp Thu Bạch nói: "Đừng nói nữa, không đi cũng phải đi, ở đây chỉ có ta thích hợp nhất."

"Tần viện trưởng cần ở đây tiếp ứng, Vu phó viện trưởng đã bị thương, ngoại trừ hai người các ngươi thì chỉ còn ta có thể đi."

Hiện giờ, Diệp Thu Bạch đạt tới Thủy Dật cảnh hậu kỳ, kiếm đạo càng thêm cao thâm.

Dù cường giả Càn Nguyên cảnh hậu kỳ ra tay cũng không phải đối thủ của Diệp Thu Bạch.

Trừ khi đối phương xuất động thi khôi.

Vu Túc yên lặng.

Tần Thiên Nam bình tĩnh lại, nhìn về phía Diệp Thu Bạch rồi nói: "Ngươi chắc chắn chưa?"

"Chắc chắn."

Không có do dự, không có chần chờ.

Tần Thiên Nam cũng chỉ có thể thầm than một tiếng.

"Nếu không được thì nhanh chóng quay đầu."

Diệp Thu Bạch gật đầu.

Mấy người Kiếm Triều Miện cũng không nói gì.

Hiện giờ có nói gì cũng vô dụng.

Bởi vì thực lực của bọn họ chỉ kéo chân Diệp Thu Bạch mà thôi.

"Ta đi đây."

Dứt lời, Diệp Thu Bạch phủ thêm áo choàng đen rồi biến mất tại chỗ, phóng nhanh về phía bên phải Đại Liệt cốc.

Kiếm Triều Miện nhìn Diệp Thu Bạch biến mất, siết chặt nắm tay.

Giờ phút này.

Hắn cảm giác mình thật sự vô lực ở thời điểm có tình huống bất ngờ phát sinh.

Thậm chí còn kéo chân Diệp Thu Bạch!

Không được.

Phải nỗ lực hơn nữa...

Không lâu sau, Diệp Thu Bạch đã tới nơi hơi thở bùng nổ.

Chỉ thấy đội quân của Lạc Nhật vương triều đã thuận lợi vượt qua Đại Liệt cốc!

Đám người đại trưởng lão Thiên Thanh tông đều đã bị thương.

Tiểu đội mười người người chỉ còn lại sáu người!

Tất cả đang vừa phòng ngự vừa lui về phía sau.

Chỉ là đối phương có ba cường giả Càn Nguyên cảnh hậu kỳ dẫn dắt.

Bị ba người công kích, đám người đại trưởng lão Thiên Thanh tông không cách nào thoát khỏi nơi đây!

Thiên Thanh tông đại trưởng lão chỉ có thể cười khổ.

Xem ra, lành ít dữ nhiều...

Trước đó.

Hai tên cường giả Càn Nguyên cảnh hậu kỳ cũng dùng linh khí tạo thành nhịp cầu bắc ngang Đại Liệt cốc giúp đội quân Lạc Nhật vương triều có thể thông qua.

Đại trưởng lão Thiên Thanh tông cũng suy nghĩ như Diệp Thu Bạch, giải quyết hai gã cường giả cung cấp linh khí duy trì nhịp cầu.

Khiến đội quân Lạc Nhật vương triều trực tiếp rơi vào trong cốc.

Chỉ là bọn họ lại không phát hiện ra phía sau đội quân còn có một cường giả Càn Nguyên cảnh hậu kỳ.

Khi bọn họ tiến hành công kích hai gã cường giả Càn Nguyên cảnh trong không trung thì bị đối phương chặn đánh.

Dẫn tới bỏ lỡ thời cơ phục kích tốt nhất khiến hai gã cường giả Càn Nguyên cảnh trên không trung kịp thời đề phòng.

Cuối cùng, phục kích thất bại, còn bị bao vây ngược lại.

Trong tình huống mất đi bốn người mới thoát khỏi vòng vây của đối phương.

Nếu không phải hai cường giả Càn Nguyên cảnh hậu kỳ kia cần phân tâm duy trì cầu linh khí thì có khả năng cả đội đã bị tiêu diệt từ lâu rồi!

Nhưng tình hình hiện giờ vẫn không có chút lạc quan.

Tuy rằng đột phá vòng vây nhưng vẫn bị cường giả và đội quân bên đối phương cuốn lấy.

Hiện giờ, mọi người trong tiểu đội phục kích đều cảm thấy tuyệt vọng.

Thậm chí có người đã từ bỏ.

Tốc độ công kích cũng chậm đi rất nhiều.

Hành động này giúp cường giả Càn Nguyên cảnh hậu kỳ bắt được cơ hội, một kích chém giết!

Đại trưởng lão Thiên Thanh tông thấy cảnh này liền rống lớn: "Đều nghiêm túc chút, đừng từ bỏ!"

Khi nói ra lời này, đại trưởng lão cũng hơi chột dạ.

Nghiêm túc, không từ bỏ thì có ích gì chứ?

Lúc này, dù người liên minh Bắc Vực phát hiện dị thường, e là cũng lựa chọn từ bỏ bọn họ.

Đại trưởng lão Thiên Thanh tông cũng hiểu được.

Đây là chiến tranh.

Phải buông được bỏ được khi cần thiết.

Nếu tới chi viện bọn họ thì tổn thất sẽ gia tăng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận