Tất Cả Đệ Tử Của Ta Đều Có Tư Chất Đại Đế

Chương 326 - Tinh Vẫn Kiếm Hoàng

-

Nghe lời hắn nói.

Mục Phù Sinh trợn trắng mắt: "Ta đây là tới nhắc nhở các ngươi."

"Nhắc nhở cái gì?" Diệp Thu Bạch nhấp một ngụm rượu nóng, trong lòng thầm nghĩ, tuy rằng rượu này kém hơn rượu trắng mà sư tôn ủ nhưng cũng rất có hương vị, phải lấy mấy bình mới được.

Đến lúc đó còn có thể dùng để tặng người khác.

Nhìn về phía Côn Luân Thiên Trì, Mục Phù Sinh nói: "Ngươi cho rằng Côn Luân Thiên Trì hình thành như thế nào?"

Diệp Thu Bạch cảm thấy khó hiểu nhìn Mục Phù Sinh, đáp: "Không phải do linh khí tinh thuần hội tụ thành nước hồ sao?"

Mục Phù Sinh lắc lắc đầu.

Không có khả khả năng.

Nếu chuyện gia tăng thiên phú dễ dàng như bán cải trắng ngoài chợ thì làm sao mà có nhiều người phải bối rối vì không thể đột phá cảnh giới chứ?

Sau khi hấp thu nước hồ cũng chỉ có cảnh giới tăng lên với biên độ lớn, đạo cơ được củng cố mà thôi.

Chỉ là có linh khí tinh thuần sao có gia tăng thiên phú đây?

Không sai.

Mục Phù Sinh đắc ý, ho khụ một tiếng, giả bộ đứng đắn nói: "Côn Luân Thiên Trì hình thành là bởi vì một khối thiên thạch thiên ngoại rớt xuống, dừng ở trên Côn Luân tuyết sơn, tích lũy lâu dài, hấp thu linh khí tuyết sơn mà hình thành Thiên Trì."

"Vậy linh khí tinh thuần từ đâu mà đến đây?"

Suốt cuộc đời cũng không cách nào phá cảnh, không thoát khỏi luân hồi, thân tử đạo tiêu?

Nếu chỉ là linh khí tinh thuần hội tụ mà thành nước hồ.

"Huống hồ nếu chỉ có như vậy thì làm sao có thể tăng lên thiên phú?"

Thiên phú đã được xác định từ khi sinh ra.

Tiểu Hắc nhíu nhíu mày, khó hiểu nghiêng đầu.

Nhưng còn chuyện gia tăng thiên phú?

"Đã nói là thiên thạch thì không phải từ bên trên rơi xuống chẳng lẽ từ dưới nền đất chui lên?"

Thấy ba người Diệp Thu Bạch có vẻ khó hiểu.

Nói tới đây, Mục Phù Sinh chỉ tay về phía trước, sắc mặt cũng dần dần trở nên ngưng trọng, nói: "Khối thiên thạch thiên ngoại này là từ bên trên rơi xuống."

"Hoàng chủ lúc ấy từng hỏi Tinh Vẫn Kiếm Hoàng, dưới Côn Luân Thiên Trì rốt cuộc có vật gì, hắn chỉ nói là đồ vật không thuộc về vĩ độ này."

"Mấy vạn năm trước, Tinh Vẫn Kiếm Hoàng, cũng chính là tổ sư khai tông của Tinh Vẫn Kiếm Tông từng chạm đến tảng đá này, sau đó tu vi của hắn tiến bộ vượt bậc, còn đạt được một đạo pháp môn khiến cho kiếm của hắn trở nên vô địch tại Vô biên giới vực này!"

Diệp Thu Bạch cũng cười,"Trong mấy vạn năm cũng chỉ có một mình Tinh Vẫn Kiếm Hoàng tới được đáy hồ, ngươi tin tưởng ta như vậy sao?"

Diệp Thu Bạch cũng khẽ cười một tiếng nói: "Ý của ngươi là không phải đồ vật thuộc vĩ độ này?"

Ba tuổi lĩnh ngộ kiếm ý.

Mục Phù Sinh trợn trắng mắt.

Nhân vật tu kiếm yêu nghiệt như vậy là tồn tại mà người khác có thể với tới sao?

Mười tuổi liền đã đạt tới cảnh giới Đại Kiếm Tông!

Bốn tuổi trở thành Kiếm Sư.

Mục Phù Sinh gật đầu.

"Là tin tưởng các ngươi nha."

Khi Mục Phù Sinh nhìn thấy ba người này thì trong đầu bỗng nhiên xuất hiện ý tưởng, tuy rằng hắn cũng cảm thấy có chút không thực tế.

Bởi vì Tinh Vẫn Kiếm Hoàng là người phương nào?

"Khi đó dù là Vô Biên hoàng triều cũng phải kiêng kị Tinh Vẫn Kiếm Hoàng ba phần."

Mục Phù Sinh cười nói: "Không sai, rượu này đổi lấy tin tức từ ngươi, ngươi thấy như thế nào?"

"Ý của ngươi chính là muốn cho ta đi nhìn xem sao?"

Diệp Thu Bạch nghe xong gật đầu.

Nhưng khi Mục Phù Sinh nhìn thấy ba người Diệp Thu Bạch, trong đầu liền nảy ra ý tưởng muốn cho bọn họ đi thử.

Diệp Thu Bạch nói: "Một chén rượu vẫn còn không đủ nha."

"Ngươi muốn bao nhiêu?"

"Trước thêm hai mươi bình rượu đi?"

"Ngươi xem đây là cải trắng hả?!"

"Không được thì thôi, ta đây có biết cũng không nói cho ngươi nghe."

" . . . . . ." Mục Phù Sinh đen mặt lấy mười chín bình rượu từ trong nạp giới ra rồi nói: "Tất cả đều ở chỗ này."

Diệp Thu Bạch gật đầu, ngay sau đó lấy một tờ giấy, một cây bút, đẩy đến trước mặt Mục Phù Sinh.

Mục Phù Sinh sửng sốt nói: "Làm gì đây?"

Ba người Diệp Thu Bạch cũng bước vào trong đó.

Người có được danh ngạch đều thông qua trận pháp kiểm nghiệm mới tiến vào.

Lá chắn vô hình quanh Côn Luân Thiên Trì xuất hiện từng gợn sóng rồi mở ra.

Mục Phù Sinh nói xong lấy ra một tấm lệnh bài.

"Còn nữa, Côn Luân Thiên Trì sẽ mở ra trong ba mươi ngày, sau khi mặt trời ngày thứ ba mươi lặn mà không rời khỏi sẽ bị lực lượng của Côn Luân Thiên Trì treo cổ."

"Phải chú ý một chút, nếu như không cách nào thâm nhập lần thứ hai thì không cần miễn cưỡng, miễn cho chết bên trong."

Đợi cho ba người rời đi.

Mục Phù Sinh uống một ngụm rượu, sau đó mới phát giác.

"Không đúng nha?"

"Không phải bổn hoàng tử là bên cho bọn hắn tin tức sao? Dù cuối cùng có được tin tức thì bên được lợi không phải cũng là bọn họ?"

"Vì sao ta còn phải như người thiếu bọn họ tiền?"

Nghĩ tới đây, Mục Phù Sinh tức giận vỗ bàn một cái, nói: "Bị lừa rồi!"...

Giờ Tý.

Côn Luân Thiên Trì mở ra.

Hoàng tử Mục Phù Sinh cũng đứng giữa không trung, được thị vệ bảo hộ nghiêm ngặt, cất cao giọng nói: "Côn Luân Thiên Trì đã mở ra, người có được danh ngạch có thể tiến vào."

Diệp Thu Bạch đọc mà hài lòng gật gật đầu, uống một hơi cạn sạch rượu, xoay người cùng Thạch Sinh và Tiểu Hắc rời đi.

Nhưng mà hắn vẫn viết.

Mục Phù Sinh đột nhiên có ý muốn đánh chết Diệp Thu Bạch . . . . . .

Nghe vậy.

Thạch Sinh và Tiểu Hắc đều không khỏi nở nụ cười.

Diệp Thu Bạch thản nhiên nói,"Viết giấy nợ."

Côn Luân Thiên Trì ở trên đỉnh chóp Côn Luân tuyết sơn.

Từ vị trí bọn họ đang đứng còn phải hướng về phía trước mấy ngàn trượng nữa.

Khi bọn họ tiến vào khu vực đỉnh núi liền cảm nhận được linh khí tinh thuần tràn ngập đất trời, thổi quét về phía mọi người.

Linh khí tinh thuần thế này dày hơn bên ngoài mấy chục lần!

Đây vẫn còn chưa tới Côn Luân Thiên Trì!

Có bốn người xuất hiện trước ba người Diệp Thu Bạch.

Người cầm là một thanh niên có vẻ u ám, chỉ nghe hắn nói: "Diệp Thu Bạch, Thạch Sinh?"

Diệp Thu Bạch nhìn hắn, cũng không đáp lại, nhanh chóng lướt qua bốn người.

Thanh niên u ám trầm giọng nói: "Tuy rằng ở chỗ này không cách nào giết các ngươi, nhưng tới Côn Luân Thiên Trì đây?"

"Đến lúc đó chỉ cần nói các ngươi cố gắng lặn xuống chỗ sâu, bị lực lượng Thiên Trì trấn sát là được."

Diệp Thu Bạch dừng bước, cười khẽ một tiếng rồi nói: "Rửa mắt mong chờ."

Có lẽ thanh niên u ám này là người Huyền Minh Nhai.

Cách đó không xa cũng có năm nữ tử áo xanh đeo mạng che mặt.

Thân thể năm nữ tử này như dung nhập vào cảnh tuyết, quanh thân có hơi thở rét lạnh, người sống chớ tới gần!

Giống như năm tòa băng sơn!

Tuy năm nữ tử này cũng dời mắt nhìn về phía ba người Diệp Thu Bạch nhưng lại không có động tác.

Sát ý trong mắt không thể nào tránh khỏi cảm ứng của Tiểu Hắc được.

Tiểu Hắc vừa đi vừa nói: "Sư huynh, năm nữ nhân kia?"

Tất nhiên Diệp Thu Bạch cũng cảm nhận được, gật gật đầu nói: "Phỏng chừng là người Hàn Linh tông?"

Dù sao bọn hắn cũng chỉ có thù oán với hai tông môn này thôi.

Xem ra hành trình ở Côn Luân Thiên Trì này sẽ không quá yên bình rồi.

Nhưng có thể giải quyết uy hiếp trong một lần cũng khá tốt.

Nếu giải quyết bên ngoài, từng bước từng bước ra tay.

Giải quyết hết một đám cũng rất phiền toái . . . . . .
Bạn cần đăng nhập để bình luận