Tất Cả Đệ Tử Của Ta Đều Có Tư Chất Đại Đế

Chương 644 - Thần hồn khốn thuật

. . . . . . . . .

Tuy rằng Thánh Phù tông thể hiện thực lực kinh người trong trận đoàn thể chiến trước đó nhưng chủ yếu là nhờ Mục Phù Sinh.

Mục Phù Sinh lấy lực lượng của bản thân giúp Thánh Phù tông đánh bại Tứ Tượng Môn.

Tốc độ khắc dấu phù triện làm cho bọn họ phải cảm thấy kinh hãi.

Dù là cường giả dẫn đội các thế lực cũng kinh ngạc.

Nếu đối thủ đổi thành đám tà tu Vô Gian Luyện Ngục này thì thế nào đây?

Có tạo thành cục diện như lúc giao phong với Tứ Tượng Môn hay không?

Mọi người không dám xác định.

"Vì sao phải từ chối."

Lâm Trí Nam ở bên tò mò hỏi:

Có phải cũng muốn cho tất cả mọi người xem bọn họ có khả năng phá giải phương pháp phòng ngự dùng nhiều phù triện nối tiếp nhau của Mục Phù Sinh hay không?

Muốn nhìn xem rốt cuộc Mục Phù Sinh còn có tuyệt chiêu gì vẫn chưa có thi triển.

Dù sao thực lực mà đối phương bạo phát cùng với phương pháp chiến đấu tà ác, đối với Thánh Phù tông mà nói, không biết sẽ chống cự được bao lâu đây.

Diệp Thu Bạch vừa nghe, khóe miệng không khỏi co rút một trận.

Cũng không muốn thừa nhận.

"Diệp huynh à, không phải quan hệ giữa ngươi cùng với Mục Phù Sinh này rất tốt sao?

Hiện giờ Vô Gian Luyện Ngục đã gấp không chờ nổi mà chủ động tìm Thánh Phù tông.

Nhưng đúng là bọn họ nghĩ phần thắng sẽ nghiêng phần thắng về bên Vô Gian Luyện Ngục.

Mọi người đều cảm thấy kinh ngạc, đồng thời lại có thêm sự chờ mong.

Biết cái rắm đó!

Nhưng mà khi Mục Phù Sinh chủ động lên tiếng nói:

Trước không đề cập tới chuyện biết được mấy loại phù triện sát phạt gì đó của Mục Phù Sinh.

Hắn còn có tuyệt chiêu gì hẳn là ngươi cũng biết đi?"

Biết gì?

Lâm Trí Nam nhìn thấy vẻ mặt Diệp Thu Bạch dần dần trở nên dữ tợn, cảm giác có hơi không ổn.

Diệp Thu Bạch không khỏi cảm thấy bực bội.

Bên kia.

Dù bản thân là đại sư huynh nhưng Diệp Thu Bạch cũng không thể nào biết!

Không thể nói cái giá phải trả không lớn!

Với tính cách cẩn thận của hắn, e là còn chuẩn bị vô số thủ đoạn đằng sau nữa!

Nghĩ đến đây hắn cũng không có ý kiến gì.

Nhưng mà nhớ tới lời tông chủ đã phân phó, đi ra bên ngoài, có thể tin tưởng vào quyết định của Mục Phù Sinh.

Dựa theo ý hắn thì đối chiến với Tô gia, Thiên Kiếm Phong hay Tiên Viên thôn đều là lựa chọn càng tốt hơn!

Nghĩ đến đây.

Nghe được câu trả lời của Mục Phù Sinh, trưởng lão Thánh Phù tông khẽ nhíu mày.

Vô Gian Luyện Ngục cũng không phải kẻ hiền lành gì.

Đối chiến với bọn hắn, một là đánh bại bọn hắn, hai là bị đối phương rút hồn chém giết!

Hôm nào nhất định phải thẩm vấn còn hàng sư đệ này, nếu không người làm đại sư huynh như ta để mặt mũi ở chỗ nào?

Không nên nói tới vấn đề này nữa cho thỏa đáng, tránh chuyện đối phương tức giận chém một kiếm thì xong.

Cũng không biết vì sao Diệp Thu Bạch tức giận. . . . . .

Nhanh chóng lui về sau mấy bước.

Chỉ là thân thể hơi căng, tay cũng đã nặn ra một phù triện cấp bậc Thiên Tiên để phòng ngừa tình huống bất ngờ. . . . . .

Mấy người Mục Phù Sinh nhảy lên trên luận đạo đài.

Nhìn về phía bốn người Vô Gian Luyện Ngục, đáy lòng Lãnh Ngâm Thu không khỏi phát run.

"Mục huynh, chúng ta thật sự có cơ hội sao?"

Mục Phù Sinh nhàn nhạt trả lời:

"Dựa theo phương pháp trước đó mà đánh là được, chuyện còn lại cứ giao cho ta."

Nghe vậy, ba người Lãnh Ngâm Thu gật gật đầu.

"Thương lượng xong rồi?"

Khóe miệng Phan Tà hơi cong lên, ánh mắt tràn đầy khinh miệt, cười nói:

Giống như Lãnh Ngâm Thu, Ninh Tập cùng với Thẩm Tử Ngọc, thế mà trong nháy mắt đều không thể ra tay khắc dấu phù triện!

Đối với một tên phù sư mà nói, giữ cho tâm cảnh luôn ổn định là một chuyện cực kỳ quan trọng!

Sát ý đang không ngừng ảnh hưởng lên tâm cảnh, khiến cho tâm cảnh bọn họ dao động!

Mùi máu tanh tràn ngập trong khoang mũi.

Mục Phù Sinh thì lại khẽ nhíu mày, sương máu trước mắt cực kỳ nồng đậm.

Ba tên Trọc Tiên cảnh trung kỳ cùng nhau thi triển một trận pháp, uy thế sở bộc phát ra to lớn, e là bên dưới Địa Tiên cảnh không có địch thủ rồi!

Vừa dứt lời.

Bốn người Vô Gian Luyện Ngục bộc phát ra từng luồng sương máu!

Sương máu nhanh chóng chiếm cứ một nửa luận đạo đài.

Từng tia trận pháp chi lực bắt đầu sinh ra.

Đâ la trận pháp!

Hơn nữa còn là trận pháp hợp thể!

Mọi người bên dưới dài thấy cảnh này, sắc mặt đều hơi ngưng trọng.

Vô Gian Luyện Ngục không phải là Vô Nhai Tông.

Phải biết rằng trong bốn người Vô Gian Luyện Ngục, tên cầm đầu Phan Tà cùng với ba người đều có tu vi Trọc Tiên cảnh trung kỳ!

"Bắt đầu."

Giám sát thấy thế, phất phất tay nói:

Lại nhìn sang ba người Lãnh Ngâm Thu, trước người bọn họ chỉ có mấy lá bùa ít ỏi này thôi. . . . . .

Lấy Thánh Phù Huyền Lôi Bút và một xấp lá bùa trống ra.

Mục Phù Sinh cười cười nhưng lại không nói thêm gì.

"Nếu ngươi còn muốn lấy những phù triện đó để mà chống đỡ thế công của chúng ta, e là không làm được."

Mục Phù Sinh vẫn quan sát, không có trực tiếp khắc dấu Cửu trọng lôi thuẫn mà muốn khắc dấu ra một phù triện thanh tâm đặt giữa bốn người mình.

Tâm cảnh ba người Lãnh Ngâm Thu trở nên vững vàng trở lại.

Sau đó mới bắt đầu khắc dấu ra từng phù triện Cửu trọng lôi thuẫn.

Bốn tầng lôi thuẫn nhanh chóng xuất hiện phía trước bọn họ.

"Làm như vậy sao?"

Bên trong sương máu, Phan Tà cười lạnh một tiếng, ngay sau đó bước một bước ra!

Trong lúc hắn bước một bước thì ba người Giang Thần cũng đồng thời bước ra một bước!

Dù là thời cơ hay động tác đều giống nhau như đúc, không có một chút khác biệt nào.

Sau khi bước ra một bước, bốn người Phan Tà tiếp tục cùng nhau nện bước hướng tới lôi thuẫn!

Cả bốn người cùng nâng nắm tay lên.

Sương máu bắt đầu ngưng tụ thành một cự quyền màu đỏ giống như ngọn núi nện về phía lôi thuẫn.

Thấy thế.

Mục Phù Sinh đang khắc dấu phù triện biết rõ chỉ dựa vào bốn tầng lôi thuẫn, e là không ngăn cản được một quyền này!

Một quyền đã có vài phần uy thế của nửa bước Địa Tiên cảnh!

Nghĩ tới đây, Mục Phù Sinh từ bỏ phù triện hiện đang khắc dấu dở dang.

Thánh Phù Huyền Lôi Bút trong tay được nhấc lên.

Từng cơn mây đen xuất hiện trên không luận đạo đài.

Trong mây đen có lôi long sôi trào, tiếng sấm rền rung trời!

Ngay sau đó có lôi đình hạ xuống, trực tiếp đánh vào Thánh Phù Huyền Lôi Bút.

Lôi quang màu tím chiếu sáng cả khu vực này.

Huyền âm Tử Lôi!

Lấy tử lôi làm mực, bút nhẹ nhàng di chuyển bên trên lá bùa.

Mọi người đều thấy động tác của Mục Phù Sinh biến hóa cùng với lôi đình được đưa tới, sắc mặt không khỏi ngưng trọng.

Đây là đang khắc dấu loại phù triện nào?

Chỉ là với tốc độ hiện tại hắn có thể hoàn khắc dấu trước khi công kích chạm tới sao?

Giờ phút này, cự quyền màu đỏ đã ầm ầm đánh nát toàn bộ lôi thuẫn!

Bốn tầng lôi thuẫn chỉ thoáng giữ chân đối phương trong thời gian ba hơi thở thôi, bốn người Phan Tà bên trong sương máu lại tiếp tục tiến bước, giơ nắm tay lên oanh hướng về phía bốn người Mục Phù Sinh.

Nhìn thấy sương máu dày đạc dần dần ép sát mình.

Ba người Lãnh Ngâm Thu nhớ tới lời Mục Phù Sinh đã nói, đều tiến lên trước một bước.

Giữa hai chân mày lại có thần hồn chi lực điên cuồng trào ra.

Trước người bọn họ xuất hiện một bàn tay to lớn được ngưng tụ từ lực lượng thần hồn chộp lấy cự quyền màu đỏ máu đang nhanh chóng hướng tới!

Không sai, mười lăm ngày trước khi trận chung kết Vạn vực thi đấu bắt đầu thì Mục Phù Sinh đã dạy bọn họ làm như thế nào để sử dụng thần hồn tiến hành vây khốn đối thủ.

Đây cũng là một môn thuật pháp bên trong Dưỡng Hồn Thuật.

Nhưng nếu như thuật pháp bị phá sẽ gây ảnh hưởng đến thần hồn ba người, tạo ra tổn thương to lớn.

Chỉ có thời điểm bất đắc dĩ mới có thể thi triển mà thôi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận