Tất Cả Đệ Tử Của Ta Đều Có Tư Chất Đại Đế

Chương 1299 - Có đủ không?

Nhìn một màn trước mắt này, tất cả mọi người nhao nhao dụi dụi mắt cho là mình nhìn lầm rồi.

Sau đó nhìn về phía Lương Khanh vẫn đang quỳ một gối trên mặt đất nôn ra máu.

Tiểu Hắc đứng cách đó không xa thì khinh miệt nhìn Lương Khanh.

Đây là tình huống gì?

Sao thực lực học viên đặc tuyển này lại mạnh như vậy? Chỉ một quyền cực kỳ tùy ý mà đã đánh Lương Khanh bay khỏi đài?

Điều này cũng không trách bọn họ.

Dù sao những ngày gần đây Hà Tương Vọng không ngừng ở bên ngoài tuyên dương học viên đặc tuyển không đủ thực lực, dẫn đến rất nhiều người đều phán đoán sai, chủ quan.

Mặc dù ở phương diện nào biểu hiện đám người này không có đầu có, bất quá đây thật sự là thái độ bình thường của đại bộ phận người trong học viện.

"Hảo tiểu tử! Xem ra đến lúc đó luận bàn sẽ không quá nhàm chán."

Hác Khương không nói gì, nhưng biểu tình ngưng trọng của hắn đã nói lên hết thảy.

Hiện tại xem ra Lương Khanh căn bản không phải là đối thủ của Tiểu Hắc!

"Xem ra ngươi phải giữ tiểu viện chữ Thiên số hai cho kỹ rồi."

Đây cũng là nguyên nhân rất nhiều người đều cảm thấy trận chiến đấu này sẽ gọn lẹ, Lương Khanh sẽ nghiền ép Tiểu Hắc.

Trên Thái tử đài.

Rất nhiều người sẽ tiếp thu tin tức một cách phiến diện và tin tưởng, sau đó cũng mặc kệ mắt thấy là thật tai nghe là giả mà bàn tán.

Hạ Triều đứng ở phía dưới đài nhìn thấy kết quả cũng hoảng sợ... Lúc trước còn trào phúng người ta, kết quả người ta ngay cả Lương Khanh cũng có một kích đánh bay, nếu là hắn chỉ sợ không đủ cho Tiểu Hắc đánh.

Thế nhưng kết quả lại nằm ngoài dự liệu của bọn họ...

Bất kể ở đâu cũng sẽ có tâm lý đám đông, dù thế giới kiếp trước của Lục Trường Sinh hay tu đạo giới kiếp này.

Ngọc Thành bên cạnh lại cười nhìn Hác Khương, trêu tức:

Lương Khanh đang khiếp sợ nghe tiếng Tiểu Hắc trào phúng liền tỉnh táo lại, sau đó nghiến răng nghiến lợi nói: "Ngươi đừng đắc ý, còn chưa xong!"

Thấy một màn như vậy, hai mắt Phong Diệp sáng ngời.

Tiếng nói vừa dứt, có một đạo huyền quang lóe lên ở tay Lương Khanh!

Trong lúc nhất thời, biểu tình không khỏi có chút xấu hổ.

Tiểu Hắc khinh miệt nói: "Còn tưởng rằng ngươi có thể để cho ta luyện tập, kết quả chỉ để cho ta nhúc nhích một tí, còn không đủ làm nóng người nữa."

Cảnh giới của Lương Khanh trực tiếp đột phá, đạt Thần Đế cảnh sơ kỳ!

Không chỉ thân thể biến hóa, ngay cả khí tức phát ra cũng xen lẫn huyết khí.

Trưởng lão Chấp Pháp Đường trưởng bình thản nói.

Lương Khanh cúi đầu lau đi máu tươi ở khóe miệng, huyền quang yếu ớt kia cũng biến mất.

Bọn họ không thấy động tác dùng đan dược.

Phía dưới, đám người Mục Phù Sinh cùng với Phong Diệp đồng thời híp mắt lại.

Tiểu Hắc lại nói: "Không sao cả, như vậy cũng tốt, rố cuộc có thể giúp ta làm nóng người."

Đang lúc Phong Diệp muốn lớn tiếng cãi lại.

Phong Diệp cười lạnh một tiếng: "Thiên vị như thế, xem ra nhị trưởng lão thật sự không xứng ngồi lên vị trí phó viện trưởng."

Sau đó Lương Khanh đứng lên, cơ bắp các trên thân điên cuồng căng phồng! Đồng thời trên cơ bắp có từng sợi gân xanh giống như con giun không ngừng nhúc nhích!

Với thực lực của trưởng lão Chấp Pháp Đường nhất định có thể dễ dàng nhìn ra hắn đang dùng đan dược.

Trong những người đang quan chiến thì chỉ có một ít người có thể nhìn ra.

Nghe trưởng lão Chấp Pháp Đường giải thích, mọi người cũng khẽ gật đầu.

Từng luồng huyết khí từ ngoài da Lương Khanh thẩm thấu ra, dung nhập vào trong tiên khí quanh thân hắn.

"Đan dược? Phục dụng đan dược khi nào? Hẳn là sử dụng bí pháp, tuy rằng không khuyến khích sử dụng bí pháp nhưng chung quy không phải ngoại vật, vẫn dựa vào chính mình tu hành đạt được, cho nên không tính là vi phạm."

"Người này dùng đan dược!"

Thấy một màn như vậy, Mục Phù Sinh vội vàng hô to:

Nghe được lời này, Phong Diệp hơi sửng sốt, ánh mắt nhìn về phía Tiểu Hắc tràn ngập hứng thú.

Tên này... Quả nhiên đúng như lời Tông Chiếu nói, rất phù hợp khẩu vị của nàng!

Hình như bọn họ đi một con đường giống nhau!

Mà nghe Tiểu Hắc nói, Lương Khanh cũng cười lạnh nói: "Ngươi cũng đừng hối hận."

Cũng không có quá nhiều lời vô nghĩa, nương theo huyết khí, bóng dáng Lương Khanh chợt biến mất! Hóa thành một đạo huyết ảnh phóng về phía Tiểu Hắc!

Chỉ trong nháy mắt Lương Khanh liền xuất hiện trước mặt Tiểu Hắc, cánh tay bắp căng phồng mang theo nắm đấm oanh thẳng vào mặt Tiểu Hắc.

Khí kình tuôn trào thổi vạt áo của Tiểu Hắc bay phần phật.

Tiểu Hắc vẫn bình thản như trước, nhẹ nhàng vươn bàn tay, nắm tay Lương Khanh rơi vào trong lòng bàn tay Tiểu Hắc!

Nhưng không làm Tiểu Hắc lay động một chút nào!

Thiên phú và thực lực của người ta đáng giá cho đại trưởng lão đặc tuyển! Cũng đáng tiến vào tiểu viện chữ Thiên số ba!

Đó chính là đại trưởng lão vẫn là đại trưởng lão kia, không phải bởi vì ý muốn cá nhân mà đặc biệt chiêu mộ bọn họ vào học viên.

Hiện tại trong lòng bọn họ chỉ có một ý nghĩ.

Nhìn cảnh tượng phía trên đài, sắc mặt tất cả mọi người đều ngưng trọng dị thường.

Ngực, cánh tay, đùi, eo bụng...

Song quyền không thể rút ra nên chỉ có thể vung vẩy hai chân tùy tiện đá vào thân thể Tiểu Hắc.

Một tiếng nổ thật lớn vang lên. ...

Thế mà lại không có tiếng xương cốt vỡ vụn.

Chân của Tiểu Hắc cũng không dấu hiệu uốn cong, vẫn hoàn hảo như bình thường.

Sự hưng phấn trong mắt Lương Khanh chậm rãi chuyển biến thành sợ hãi.

Không chỉ bị nghiền ép hoàn toàn, trong tình huống dùng cấm dược hắn vẫn bị Tiểu Hắc trêu đùa.

Ánh mắt tràn đầy sự khinh thường của Tiểu Hắc phóng đại vô hạn trong lòng Lương Khanh!

Nghĩ đến chuyện mình dùng cầm dược mà vẫn không cách nào chiến thắng đối phương, chỉ sợ Hà Tương Vọng sẽ ném mình vào Bách Xà cốc lần nữa, lúc đó cũng không phải chỉ nửa ngày...

Mắt Lương Khanh bắt đầu kéo tơ máu, hắn rống to một tiếng!

A a a a!

"Không!"

Nhưng Tiểu Hắc căn bản cũng không có ý phòng thủ, tùy ý cho Lương Khanh đáở vào đầu gối mình.

Còn chưa nói xong, Lương Khanh bị Tiểu Hắc nắm chặt hai quyền nhún chân nhảy dựng lên, chân phải gập lại rồi nhắm ngay chân Tiểu Hắc mà duỗi mạnh.

"Chỉ vậy mà..."

Tiểu Hắc vẫn không nhúc nhích, đứng tại chỗ, dùng động tác tương tự đón lấy cú đấm móc của Lương Khanh.

Lương Khanh vùng vẫy mà không thể giãy thoát, sắc mặt khẽ biến, một nắm tay khác đặt ngang bên hông đánh từ dưới lên muốn nện vào ngực Tiểu Hắc.

Bất kể là ngày đầu tiên vẻn vẹn tốn hai canh giờ trong bí cảnh liền xông lên bảng xếp hạng.

Hay biểu hiện ở trận chiến này...

Ngọc Thành nhìn về phía Hác Khương.

Hác Khương nói thẳng: "Bảy ba."

Ngươi bảy hắn ba?

Hác Khương nhún vai: "Hắn bảy ta ba."

Lúc này Lương Khanh vừa không ngừng rống loạn vừa không ngừng đá Tiểu Hắc.

Tiểu Hắc khẽ nhíu mày, đột nhiên buông lỏng tay phải Lương Khanh ra, đồng thời tay phải của Tiểu Hắc cong lại, thúc trỏ vào ngực Lương Khanh.

Sau một tiếng kêu thảm thiết, Lương Khanh nằm bẹp trên mặt đất.

Cơ bắp căng phồng và hơi thở sôi trào tiêu tán.

Tiểu Hắc vỗ vỗ bụi trên quần áo, nhàn nhạt nhìn thoáng qua Lương Khanh ngã trên mặt đất rồi nói:

"Náo đủ chưa?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận