Tất Cả Đệ Tử Của Ta Đều Có Tư Chất Đại Đế

Chương 882 - Lão giả thần bí

. . . .

Đại năng Thần Chủ cảnh ra tay mang đến sự hủy diệt không cách nào đánh giá.

Một phương giới vực hứng chịu công kích toàn lực của Thần Chủ e là đều không có khả năng tồn tại.

Hiện giờ sáu tên Thần Chủ đồng thời ra tay.

Tổ Đế vực đã sớm rách nát, hoang vu sao có thể thừa nhận được công kích mang tính hủy diệt thế này chứ?

Phía trên, Hoàng Thiên cũng thò tay ra, trong lòng bàn tay có một đoàn Thần Hoàng chi hỏa phiêu lãng rồi bùng lên!

Bóng Thần Hoàng xuất hiện phía sau Hoàng Thiên mở rộng hai cánh!

Sáu tên cường giả Thần Chủ cảnh động thủ.

Một tiếng nói truyền khắp toàn bộ Tổ Đế vực!

Đây là tiếng nói của một lão nhân, nghe qua thường thường không có gì đặc biệt, thậm chí còn mang theo sự suy bại.

Nhưng mà lúc sáu người đang bắt đầu ngưng tụ công kích.

"Các ngươi muốn tự tay chôn vùi phần vinh quang này sao?"

Âm Dương Thần Chủ cười lạnh.

Quy tắc chi lực do sáu tên Thần Chủ đồng thời phóng thích chợt tiêu tán!

Hiển nhiên cũng khiến Hoàng Thiên cảm giác được sự áp bách.

Nhưng tiếng nói thường thường không có gì đặc biệt này lại lộ ra đại đạo chí giản!

Trong tiếng cười tràn ngập sự khinh thường!

"Một cái bình chướng nho nhỏ, dù mang cấp bậc Thần Chủ, nhưng khi sáu cường giả Thần Chủ cảnh chúng ta cùng ra tay thì làm sao mà chống đỡ?"

"Tổ Đế vực là trung tâm Phàm Nhân Giới, tuy rằng đã xuống dốc nhưng vinh quang vẫn nên được hậu nhân khắc trong tâm khảm."

Một màn này khiến mọi người cảm thấy kinh hãi!

Tiếng Tổ Đế vực không chịu nổi gánh nặng, cận kề tan vỡ đột nhiên biến mất.

Ngay cả sáu tên cường giả Thần Chủ cũng cảm thấy ngưng trọng.

Giờ khắc này.

Giống như tiếng nói của lão nhân đã trấn áp hết thảy!

Lúc này tiếng nói lại truyền đến lần nữa.

Thực lực khó có thể tưởng tượng. . . . . .

Mấy tên cường giả Thần Chủ liếc mắt nhìn nhau, sắc mặt càng ngưng trọng hơn.

Hỗn Nguyên Kiếm Chủ cầm kiếm ôm quyền, hướng về phía hư không mà dò hỏi.

Thần Chủ đại năng hiện giờ có thể hùng bá một phương nếu ở lúc ấy cũng không cách nào xưng bá.

"Xin hỏi tiền bối là người phương nào?"

"Thôi thôi. . . . . ."

Tiếng lão nhân tiếp tục truyền đến.

Sách cổ chỉ ghi lại vì ngăn trở một lần đại kiếp nạn mà Phàm Nhân Giới bắt đầu xuống dốc.

Một câu nói liền có thể đánh tan công kích mà bọn họ đang ngưng tụ.

Giới vực vĩ độ thấp, trung vĩ độ và vĩ độ cao đã từng được gọi chung là Phàm Nhân Giới, bọn họ đều biết.

Trong sách cổ cũng có ghi chép lại.

Khi đó văn minh tu đạo ở Phàm Nhân Giới cực kỳ hưng thịnh!

Hoàng Thiên và Liễu Tự Như cũng sửng sốt.

Huy hoàng của Phàm Nhân Giới, vinh quang của Tổ Đế vực. . . . . .

"Cảnh vật đổi dời, xem ra các ngươi đã quên mất huy hoàng của Phàm Nhân Giới cùng với vinh quang của Tổ Đế vực."

"Ngươi không cần biết lão phu là ai."

Hai chữ này tựa như tràn ngập thổn thức cùng với thất vọng.

Còn có sự hồi tưởng. . . . . .

"Nhớ không được thì không cần nhớ nữa, chẳng qua nếu đám tiểu bối các ngươi dám can đảm động thủ ở Tổ Đế vực dẫn tới Tổ Đế vực hoàn toàn hủy diệt, vậy các ngươi cũng không cần tiếp tục tồn tại."

Đám người nghe được lời này mà kinh hãi!

Ở giới vực vĩ độ cao này có ai dám đe dọa Thần Chủ chứ?

Huống hồ còn đe dọa cả bảy đại Thần Chủ.

Lúc này, Thiên Hỏa Thần Chủ lại hét to:

"Hừ, không thấy chân thân, tránh trong chỗ tối mà giọng điệu thật sự quá cuồng vọng!

Ngươi làm thế nào chém giết toàn bộ chúng ta hả?"

Ầm ầm ầm!

Không gian ở Tổ Đế vực giống như sắp phải bị biển lửa hòa tan.

Hỏa chi đạo tắc được Thiên Hỏa Thần Chủ vận dụng tới cực hạn!

Chỉ thấy song quyền nện thẳng lên trên không trung.

Hắn kinh hãi giơ hai nắm tay chống đỡ!

Thiên Hỏa Thần Chủ tự nhiên cảm nhận được.

Là tồn tại dưới dạng gì cũng không thể biết!

"Tiểu bối hiện giờ thật sự làm ta quá thất vọng."

Vừa dứt lời, trên đỉnh đầu Thiên Hỏa Thần Chủ bỗng nhiên có thêm một ngọn núi lớn!

Núi lớn như thực chất.

Nhưng một khi cảm ứng thì lại bị chấn động sâu sắc!

Ngọn núi lớn này do đại đạo chi lực tổ kiến thành!

Đại đạo chi lực vô cùng nồng đậm.

Giống như là căn nguyên của thế giới này vậy.

Ngọn núi trấn áp Thiên Hỏa Thần Chủ!

Nhân vật thời kỳ đó mà vẫn còn tồn tại tới bây giờ?

Thông qua lời lão giả nói cũng có thể đoán được lão giả là nhân vật thời kỳ thượng cổ.

Nhưng mà lỡ chỉ là dùng một thủ đoạn nào đó đâu?

Tuy rằng trước đó lão giả chỉ nói một câu mà đã mạnh mẽ đánh tan công kích bọ họ đang ngưng tụ.

Bởi vì hắn cũng muốn nhìn xem đối phương có phải đang hư trương thanh thế hay không.

Hỗn Nguyên Kiếm Chủ khẽ nhíu mày, muốn ngăn Thiên Hỏa Thần Chủ nhưng rồi lại không ngăn.

Song quyền kéo theo biển lửa bao trùm ở toàn bộ ngọn núi lớn phía trên!

Nhưng mà tốc độ ngọn núi rơi xuống vẫn không hề suy giảm chút nào!

Hung hăng nện xuống đầu Thiên Hỏa Thần Chủ!

Không hề chịu một chút ảnh hưởng nào!

Sắc mặt Thiên Hỏa Thần Chủ biến đổi, vừa muốn nói gì thì ngọn núi đã đè lên song quyền của hắn!

Chỉ là sau một tiếng gầm rú vang vọng thiên địa thì Thiên Hỏa Thần Chủ đã bị ép sát xuống đất.

Song quyền đau khổ chống đỡ.

Sắc mặt tái nhợt không thôi!

Trước ánh mắt kinh hãi của mọi người.

Thiên Hỏa Thần Chủ quát to:

"Tiền bối, Thuần Dương Thiên Hỏa Cốc bảo đảm sẽ không bước vào Tổ Đế vực nửa bước!"

Dứt lời thì ngọn núi to cũng theo đó biến mất.

Tiếng lão giả lại truyền tới lần nữa:

"Nếu như là trước đây thì ngươi sẽ không có khả năng tồn tại nữa."

"Hiện giờ Phàm Nhân Giới không thể thiếu hụt chiến lực."

"Cho nên lưu ngươi một mạng."

Thiên Hỏa Thần Chủ thở hổn hển, sắc mặt vừa tái nhợt vừa khó coi, hiện giờ cũng chỉ có thể giống như chó nhà tang nói:

"Đa tạ tiền bối."

Sau đó mang theo người Thuần Dương Thiên Hỏa Cốc chật vật rời đi.

Lão giả tiếp tục nói:

"Còn các ngươi đâu?"

Âm Dương Thần Chủ nhìn thoáng qua Không gian chi tâm, không cam lòng nói:

"Hắn cũng là cường giả Thần Chủ cảnh, vì sao hắn có thể ra tay?"

Lão giả nhàn nhạt nói:

"Hắn không có xúc phạm tới Tổ Đế vực, lão phu sẽ không quản."

Âm Dương Thần Chủ lại hỏi:

"Nói như vậy chỉ cần không ở Tổ Đế vực động thủ là được?"

"Lão phu sẽ không quản chuyện bên ngoài Tổ Đế vực."

Nghe đến đây.

Đám Thần Chủ mới nhẹ nhàng thở ra.

Còn may mà bọn họ không có giúp đỡ.

"Một khi đã như vậy thì chúng ta xin cáo từ."

Sáu tên Thần Chủ cũng lần lượt rời khỏi nơi đây.

Chỉ là sau khi rời khỏi Tổ Đế vực cũng không có đi xa mà là bày ra phòng tuyến kín không kẽ hở bao quanh Tổ Đế vực!

Chờ đợi ba người Lục Trường Sinh ra tới!. . . . . .

Sâu trong Tổ Đế vực.

Một bóng người hư vô mờ mịt nhìn về hướng có Lục Trường Sinh và Không gian chi tâm, gật đầu nói:

"Xem ra. . . . . . Văn minh tu đạo ở Phàm Nhân Giới được cứu rồi. . . . . ."

Chuyện xảy ra tự nhiên cũng lọt vào trong mắt Lục Trường Sinh.

Hắn âm thầm thở phào một hơi.

Ta đã nói rồi mà.

Ở mấy nơi tối tăm chắc chắn còn có người cường đại hơn mấy tên Thần Chủ gì đó.

Nhưng nếu bọn họ ra tay ở chỗ này, hắn lấy được Không gian chi tâm liền có thể thần không biết quỷ không hay trốn đi.

Hiện giờ vây quanh Tổ Đế vực.

Hắn cần phải tốn thêm không ít thủ đoạn. . . . . .

Lão nhân này thật sự là cái đồ hố người mà . . . . .
Bạn cần đăng nhập để bình luận