Tất Cả Đệ Tử Của Ta Đều Có Tư Chất Đại Đế

Chương 1262 - Phất Trần Thánh Hiển Thuật, thực lực của Đàm Tông Chiếu

Thẩm Kiệt không giống những đối thủ trước đây Tiểu Hắc gặp mặt.

Bình thường trong cùng cảnh giới hoặc kém một đại cảnh giới, một hai tiểu cảnh giới, Tiểu Hắc hoàn toàn có năng lực xử lý, có đôi khi còn mười phần thoải mái.

Nhưng hiện giờ Thẩm Kiệt chỉ cao hơn hắn một tiểu cảnh giới.

Mỗi một đạo công kích phóng ra đều khiến Tiểu Hắc cảm nhận được tử vong uy hiếp.

Nếu như không phải nhờ năng lực huyết mạch, e là khó có thể địch lại Thẩm Kiệt.

Bất quá, có lẽ Thẩm Kiệt cũng còn át chủ bài chưa có cơ hội phóng thích.

Nhưng hai người giao phong vốn đã tràn ngập tính không xác định.

Một khi phóng đại chiêu chậm chút sẽ trực tiếp ảnh hưởng đến kết quả chiến cuộc.

Một lúc sau Thẩm Kiệt trầm giọng hỏi.

Tiểu Hắc thản nhiên nói:

Thẩm Kiệt cũng hiểu được điểm này, mắt nhìn chằm chằm Tiểu Hắc, tràn ngập không cam lòng cùng với kinh hãi.

Ngay cả Đàm Tông Chiếu phía dưới cùng với năm người Kha Đại Lai đều tạm thời đình chỉ giao phong, sắc mặt ngưng trọng.

Cho nên thua chính là thua, thắng chính là thắng.

Đến cảnh giới của bọn họ, muốn ngưng tụ lực lượng bộc phát để tung ra một kích cũng không khó.

Chênh lệch cảnh giới có thể bù đắp dựa vào công pháp, huyết mạch hoặc ngoại vật.

"Chỉ là ngưng tụ lực lượng bộc phát mà thôi."

Không thể bào chữa viện cớ.

Nếu bản thân có thể phóng thích đương nhiên cũng tính vào thực lực.

Một kích vừa rồi của Tiểu Hắc bộc phát ra lực lượng khiến tất cả mọi người khiếp sợ!

Một khi suy nhược mà không có đánh bại đối thủ, như vậy sẽ không còn là đối thủ của đối phương, không còn năng lực chống cự, mặc cho người ta xâu xé!

"Sao ngươi làm được, một kích vừa rồi tuyệt đối không phải một tên Thần Đế cảnh sơ kỳ có thể phóng xuất."

"Cho nên hiện tại ngươi cũng đã tiến vào trạng thái suy nhược, nếu ta ra tay nữa ngươi cảm thấy ai sẽ thắng đây?"

Thẩm Kiệt gật đầu: "Ngươi thật sự có quyết đoán."

Nhưng sau một kích này, thân thể chắc chắn sẽ tiến vào trạng thái suy nhược.

Một cách đe dọa kém hiệu quả nhưng có thể hữu ích trong chín phần trường hợp.

"Người như ngươi sớm muộn gì cũng sẽ đến Hỗn Độn Giới, đến lúc đó ngươi sẽ biết địa vị của Thất Bảo Thánh Tông ở Hỗn Độn Giới."

Nghe vậy, trong mắt Thẩm Kiệt tràn ngập sát ý.

"Ngươi có thể thử, ta muốn xem ngươi phản công nhanh hay kích của ta đâm xuyên mi tâm của ngươi nhanh hơn."

"Ta nhận thua..."

Ma kích nhích thêm một chút, mũi nhọn nhẹ nhàng chống ở mi tâm Thẩm Kiệt, máu tươi chảy xuống, chảy đầy hai má Thẩm Kiệt, trông có vẻ dữ tợn.

Thật không ngờ Thẩm Kiệt lại thua trong tay Tiểu Hắc.

Lúc này có một cỗ lực lượng mạnh mẽ đến mức làm cho tất cả mọi người ở đây không thể chống đỡ đánh úp tới, bóng dáng Thẩm Kiệt cũng biến mất khỏi nơi đây.

Sau khi nói xong ba chữ này, Thẩm Kiệt giống như quả bóng xì hơi...

Thẩm Kiệt gật đầu nói:

Nếu như lúc trước chỉ là khinh miệt, hiện tại sát ý như hóa thành thực chất.

"Đã như vậy, ta chờ ngươi đến Hỗn Độn Giới..."

Thẩm Kiệt nghiêm túc, hít sâu một hơi nói:

Đây là đe dọa.

Tiểu Hắc nhíu mày.

"Không nhận thua thì đành phải giết ngươi."

Nhưng Tiểu Hắc thuộc về một phần còn lại...

Đàm Tông Chiếu kinh ngạc xong thì âm thầm cười.

Xem ra hắn không có đánh cược sai người.

Thẩm Kiệt vừa biến mất Tiểu Hắc lập tức khoanh chân ngồi xuống, mạch máu nổi trên bề mặt thân thể cũng dần dần biến mất.

Vừa rồi thi triển huyết mạch sôi trào đến cực hạn, phải tiến vào trạng thái suy nhược.

Đàm Tông Chiếu đứng ở phía trước Tiểu Hắc, cười nói:

"Cần bao lâu?"

Cảm nhận được cơ thể đang tự khôi phục, Tiểu Hắc nhắm hai mắt nói:

"Một nén nhang."

Đàm Tông Chiếu gật đầu.

"Phá Ma Chân Quân, hiện ra."

Đàm Tông Chiếu thấy thế thu hồi nụ cười, sắc mặt trở nên nghiêm túc, hắn vung một cây phất trần, nhẹ giọng nói:

Thừa dịp phe đối phương chỉ còn một người có khả năng chiến đấu nhanh giải quyết mới có hi vọng!

Nếu để Tiểu Hắc khôi phục sẽ có chút phiền toái.

Bốn người còn lại cũng không lưu tình, đều thi triển một kích toàn lực.

Đao quang khổng lồ hóa thành đao mang cắt qua không gian và mặt đất!

Người có thể tham gia khảo hạch, được Cửu U Minh Phủ chọn trúng tự nhiên không phải kẻ yếu.

Mỗi người đều là thiên kiêu nhất đẳng!

Bỗng có vô số tơ trắng vây quanh Đàm Tông Chiếu, tơ trắng điên cuồng bay múa.

Một cỗ bạch quang bao phủ lấy Đàm Tông Chiếu và Tiểu Hắc.

"Các ngươi cứ việc thử!"

Kha Đại Lai hừ lạnh một tiếng, tay cầm đại đao giậm chân thật mạnh, ánh đao chợt lóe.

Đao khí thì thổi quét cả không gian.

Mặt đất vàng rạn nứt, từ vị trí của Kha Đại Lai lan ra bốn phương tám hướng.

Một đao chém thẳng tới Đàm Tông Chiếu!

Khí tức này không hề thua kém Thẩm Kiệt trước đó.

Dứt lời, năm người Kha Đại Lai đều bộc phát ra khí tức khủng bố.

"Một nén nhang? Có vẻ ngươi hơi cuồng vọng rồi đó."

Giờ phút này năm người Kha Đại Lai cũng tới trước mặt Đàm Tông Chiếu.

"Đa tạ!"

"Một nén nhang tới giao cho ta, không ai có thể khiến ngươi bị thương."

Giờ khắc này tơ trắng điên cuồng quấn quanh bện thành một bóng người.

Bóng người cầm bảo tháp chín tầng trong tay trấn áp công kích của năm người Kha Đại Lai!

Bạch quang lóng lánh, bảo tháp phóng to.

Năm đạo công kích đánh vào trên bảo tháp.

Bảo tháp sinh ra từng khe nứt nhưng tơ trắng lại lập tức bổ khuyết cho bảo tháp.

Cứ lặp đi lặp lại như vậy.

Công kích của năm người cũng bị tơ trắng tiêu hao.

Kha Đại Lai khiêng đại đao, ngưng trọng nói:

"Phất Trần Thánh Hiển Thuật của Phá Ma trưởng lão Hỗn Linh học viện quả nhiên danh bất hư truyền.

Phá Ma trưởng lão chính là đại trưởng lão Hỗn Linh học viện.

Cũng khó trách Phá Ma trưởng lão chưa từng thu đồ lại phá lệ thu ngươi làm đệ tử quan môn.

Đàm Tông Chiếu cười khẽ một tiếng đáp: "Chỉ là may mắn thôi."

"Nhưng mà... Ta muốn xem Phất Trần Thánh Hiển Thuật của ngươi có thể kiên trì được bao lâu."

Đại đao trong tay Kha Đại Lai phát ra ánh sáng chói mắt, từ thân thể Kha Đại Lai có đao khí vô tận tuôn ra!

Không gian chung quanh bị đao khí xé rách!

"Chư vị, toàn lực đi."

Kha Đại Lai cười to một tiếng:

"Nếu một kích kế tiếp mà còn không có tác dụng, chúng ta chỉ có thể nhận thua."

Sau một kích nữa mà không thể xé rách phòng ngự của Đàm Tông Chiếu, Tiểu Hắc khôi phục là chuyện hiển nhiên.

Một khi Tiểu Hắc khôi phục và liên thủ với Đàm Tông Chiếu, Đàm Tông Chiếu sẽ không có chút cố kỵ toàn lực công kích, bọn họ không gánh nổi.

Cho dù có thể đánh bại Tiểu Hắc, trở thành người thứ hai đứng ở chỗ này.

Đến cửa thứ năm đơn đấu cũng không phải đối thủ của Đàm Tông Chiếu.

Thay vì như thế còn không bằng dồn tất cả lực lượng đánh cược ở một kích cuối cùng, Đàm Tông Chiếu bại bọn họ liền có hy vọng thông qua khảo hạch.
Bạn cần đăng nhập để bình luận