Tất Cả Đệ Tử Của Ta Đều Có Tư Chất Đại Đế

Chương 1532: Trận chiến đầu tiên với Thần giới

Ninh Chu đột nhiên ra tay khiến cho mọi người đều bất ngờ.

Đàm Tông Chiếu và Mộ Tử Tình thấy vậy thì biến sắc, nhanh chóng chạy đến chỗ Diệp Thu Bạch ngã xuống, chắn trước người hắn, vẻ mặt nghiêm trọng nhìn chằm chằm vào Ninh Chu.

Chỉ thấy quanh người Ninh Chu có nhiều luồng thần quang màu trắng xoay chuyển, chỉ dùng mắt thường liếc một cái thôi đã cảm thấy đôi mắt nhức mỏi.

"Làm sao? Muốn tranh đoạt với ta thì tốt xấu gì cũng phải tung ra chút thực lực đi chứ?" Ninh Chu nhếch môi nở một nụ cười lạnh.

Đàm Tông Chiếu liếc nhìn Diệp Thu Bạch đang đứng lên, nhỏ giọng nói: "Hiện giờ không phải là lúc phát sinh xung đột với người Thần giới, thực lực chênh lệch quá lớn. Hơn nữa Ninh Chu này cũng chỉ xếp hạng trung bình trong Thần Tích học viện mà thôi."

"Ta biết ân oán giữa các ngươi và Thần giới, nhưng trong tình huống này thì vẫn nên né tránh trước đi."

Diệp Thu Bạch lại lắc đầu nói: "Không chỉ là ân oán giữa Phàm Nhân giới và Thần giới."

Sau khi hắn nhìn thấy pho tượng Chúc Long, hắn đã nhận ra có lẽ thần vật nơi này sẽ có liên quan đến Chúc Cửu Âm.

Vậy Ninh Chu là một tên kiếm tu!

Đàm Tông Chiếu thấy thế thì sửng sốt, đi theo hỏi: "Sao ngươi lại lui? Chẳng lẽ không định giúp Diệp huynh sao?"

Chuyện vượt cấp khiêu chiến chẳng lẽ Diệp Thu Bạch còn làm ít sao?

Thấy Diệp Thu Bạch lại cầm Vân Thương kiếm lên, Mộ Tử Tình quyết định lui về phía sau.

Cho nên vì hai nguyên nhân này, Diệp Thu Bạch mới muốn đoạt lấy nó.

Thực lực không đủ, cố đi hỗ trợ cũng chỉ khiến cho Diệp Thu Bạch bị tăng thêm gánh nặng.

Sư tôn cũng đã từng nói nếu như gặp phải kỳ trân dị thú tương tự như Chúc Cửu Âm, Tương Liễu thì nhất định phải thông báo cho hắn.

Nghe vậy, Mộ Tử Tình khẽ lắc đầu, nhìn chăm chú vào bóng lưng của Diệp Thu Bạch và nói: "Không gây cản trở ảnh hưởng đến huynh ấy đã là sự trợ giúp lớn nhất cho hắn rồi."

"Hơn nữa... Tuy rằng cảnh giới thua kém một chút, nhưng mà ta cũng không nghĩ rằng mình sẽ bị hắn đánh bại..."

Có lẽ thần vật nơi này có liên quan đến thứ mà sư tôn đã từng đề cập đến.

Thế thì phần thắng của hắn sẽ cao hơn ba thành.

Mộ Tử Tình chỉ nhẹ nhàng cười, không trả lời lại.

Huống chi đánh giá từ đòn tấn công mới nãy của Ninh Chu đối với Diệp Thu Bạch, Diệp Thu Bạch có thể nhận rõ được có một tia kiếm ý tuy rằng rất nhỏ nhưng cực kỳ bá đạo!

Chỉ là khi nhìn bóng lưng của Diệp Thu Bạch, trong mắt nàng hiện lên sự không cam lòng và áy náy.

Đàm Tông Chiếu nghe xong thì giật mình.

Nghĩ đến đây, Đàm Tông Chiếu mỉm cười nhìn Mộ Tử Tình, nói: "Diệp huynh thật là may mắn không có một vị đạo lữ như ngươi."

Ninh Chu khẽ quát một tiếng, một tay cầm chuôi cự kiếm, trực tiếp cắm vào trong đất, mặt đất xung quanh chia năm xẻ bảy!

"Nhưng mà dùng kiếm trước mặt ta, ngươi chỉ có thể bại nhanh hơn thôi."

Giống như muốn đè ép tất cả mọi người ở đây quỳ xuống đất.

Áy náy là vì bản thân còn chưa đủ cố gắng, thiên phú không đủ nên không thể trợ giúp được bất cứ chuyện gì cho Diệp Thu Bạch.

Phần lớn áp nặng đã đè nặng lên người Diệp Thu Bạch!

Nàng không cam lòng trong lúc Diệp Thu Bạch liều chết chiến đấu với kẻ địch thì bản thân chỉ có thể đứng ở một bên nhìn.

"Nhưng ngươi nói dùng kiếm sẽ bại nhanh hơn?"

"Kiếm ý bá đạo... Có vẻ như có chút tương tự với kiếm vực của ta."

Cảm nhận được cỗ kiếm ý bá đạo này của Ninh Chu, Diệp Thu Bạch không bị ảnh hưởng quá nhiều, ngược lại còn khẽ nhếch miệng.

Vào lúc này, nhìn Diệp Thu Bạch cầm Vân Thương kiếm trong tay, Ninh Chu nhướng mày nói: "Ồ? Một trong số bội kiếm của Thanh Vân kiếm chủ năm đó sao? Không ngờ ngươi còn là người thừa kế của hắn."

Một vài học viên có cảnh giới thấy dù đã cố hết sức để chống đỡ nhưng cũng không thể nào chống lại cỗ kiếm ý cực kỳ bá đạo này, hai đầu gối đã khuỵu xuống quỳ trên đất.

Những người khác hoặc đang khó khăn chống đỡ, hoặc vẫn còn có thể đối phó tốt, đương nhiên loại người này cũng rất ít.

Về phần Đàm Tông Chiếu và Mộ Tử Tình đứng ở phía sau Diệp Thu Bạch lại không cảm nhận được quá nhiều áp lực.

Nói xong, Ninh Chu vung tay phải lên, bạch quang lướt qua tay phải hắn, dần dần ngưng tụ thành một thanh cự kiếm vô cùng to lớn!

Khi Ninh Chu cầm cự kiếm trong tay, không khí xung quanh cũng trở nên áp lực.

Những khe nứt rộng lớn trên đất không ngừng lan rộng ra, có từng luồng kiếm khí bạch quang phun lên từ trong đó.

Xoẹt xoẹt xoẹt!

Nhìn Diệp Thu Bạch không quỳ xuống, thậm chí ngay cả sống lưng cũng không cong, Ninh Chu khẽ nhíu mày. Hắn lại nghe Diệp Thu Bạch nói.

"Theo ta nghĩ, nếu ngươi không phải kiếm tu thì có lẽ phần thắng của ta chỉ có bốn thành. Nhưng ngươi là kiếm tu... Vậy phần thắng của ta được nâng lên bảy thành rồi."

Nghe vậy, gương mặt Ninh Chu càng lạnh lẽo hơn.

"Nói nhảm, ngươi đang coi thường kiếm đạo của ta sao?"

"Không phải."

Diệp Thu Bạch lắc đầu: "Chỉ là ở trước mặt ta, kiếm tu chỉ có thể thần phục."

Vừa dứt lời, kiếm ý xông lên trời.

Kiếm ý nhanh chóng bao trùm lên không gian giữa Diệp Thu Bạch và Ninh Chu!

Cảm nhận được cỗ kiếm đạo này, vẻ mặt Ninh Chu biến đổi: "Đã có hơn phân nửa hóa thành căn nguyên kiếm đạo sao?"

Diệp Thu Bạch rót tro tàn chi hỏa vào trong đó.

Vân Thương kiếm trong tay ngâm lên một tiếng dài!

Ninh Chu đột nhiên tấn công, Diệp Thu Bạch cũng chỉ có thể chính diện đón địch.

Trong kiếm vực, tuy rằng đã hạn chế được kiếm ý của Ninh Chu, nhưng khi hắn vọt đến trước mặt Diệp Thu Bạch, kiếm ý bá đạo vẫn mãnh liệt ập tới khiến cho Diệp Thu Bạch cảm thấy áp lực.

"Mặc dù ngươi có thể trấn áp ta trên phương diện kiếm đạo, nhưng cũng đừng quên chênh lệch cảnh giới giữa ngươi và ta lớn đến mức nào!"

"Hừ, cũng có chút ý tứ." Ninh Chu nhìn Diệp Thu Bạch, cười ngông cuồng, hai tay cầm cực kiếm phóng về phía Diệp Thu Bạch!

Kiếm ý của Ninh Chu bá đạo, khi chiến đấu với những kiếm tu khác thì luôn trấn áp đối phương.

Tình cảnh bị trấn áp ngược lại như thế nào, trước đây chưa từng có!

Hơn nữa, tuy rằng cảnh giới tu đạo của Diệp Thu Bạch thấp hơn hắn rất nhiều, nhưng dù không muốn cũng phải thừa nhận rằng cảnh giới kiếm đạo của Diệp Thu Bạch lại cao hơn hắn không ít!

Trong số những kiếm tu có cùng cảnh giới, không có nhiều người có thể mang đến loại cảm giác này cho Ninh Chu.

Chỉ có một người ở Thương Huyền đại lục, còn lại đều ở Thần giới.

Về phần Phàm Nhân giới... Đó là thứ gì?

Sau khi kiếm vực tăng lên thành công pháp cấp Thần Minh.

Đây cũng là lần đầu tiên Diệp Thu Bạch thi triển trong chiến đấu chính diện.

Nói thật, nếu như không phải cảnh giới kiếm vực đã tăng lên, vậy muốn ngăn chặn kiếm ý bá đạo của Ninh Chu sẽ khá khó khăn.

"Lĩnh vực sao... Thật không ngờ lại có một ngày kiếm đạo của ta lại bị kiếm đạo của một kiếm tu khác chèn ép."

Nhìn vẻ mặt lạnh nhạt của Diệp Thu Bạch cầm Vân Thương kiếm trong tay và kiếm ý lượn lờ quanh thân hắn... Không, phải nói là toàn bộ trong không gian này, sắc mặt Ninh Chu vô cùng khó coi:

"Kiếm vực, lên!"

Hắn muốn thúc giục kiếm ý trong cơ thể, nhưng cả người như bị rót chì, di chuyển cũng khó khăn.

Kiếm ý đang lưu động trong cơ thể hắn, theo từng giây từng phút trôi qua đã dần dần giảm bớt.

Những lời này còn chưa nói xong, đồng tử Ninh Chu co rụt lại.

Phá Hồng kiếm pháp, Tẫn Hỏa Quán Nhật!
Bạn cần đăng nhập để bình luận