Tất Cả Đệ Tử Của Ta Đều Có Tư Chất Đại Đế

Chương 1017 - Đường nhỏ hung hiểm, Ưng hoàng Trình Húc!

. . . .

Bốn người tập hợp ở cửa bắc Vân Mộng thành.

Mục Phù Sinh và Diệp Thu Bạch đến chỗ này trước.

Phát hiện Phương Khung và Tiểu Hắc còn chưa có tới liền ở đây chờ.

Lúc này Diệp Thu Bạch đột nhiên cười nhìn về phía Mục Phù Sinh, hỏi:

"Như thế nào, Trình Dao không tốt sao, bất kể là tính cách, thiên phú hay tư sắc của nàng đều không tệ, ngươi không suy xét một chút?"

Mục Phù Sinh trợn trắng mắt.

"Đại sư huynh, ngươi là cái hay không nói lại nói cái dở.

Mục Phù Sinh cảm thấy khó hiểu.

"Hình như nàng cảm thấy hiện tại chênh lệch có hơi lớn, cho nên cũng không muốn kéo chân ta, tự mình đi đường mình, không hề lưu lại chút tin tức nào."

"Khi trở về giới vực vĩ độ thấp ta có ghé qua Mộ gia một chuyến, bọn họ nói Tử Tình đã đi nơi khác lang bạt rồi."

Diệp Thu Bạch cười khổ một tiếng:

"Huống hồ đã bao lâu rồi đại sư huynh ngươi không trở về thăm tẩu tử?"

Diệp Thu Bạch gật gật đầu.

Không phải ngươi không biết tính tình của ta, đạo lữ có thể tìm nhưng cần phải ở thời điểm đạt tới độ cao mà tất cả mọi người đều không cách nào uy hiếp được ta."

Mục Phù Sinh vỗ vỗ bả vai Diệp Thu Bạch, nói:

Diệp Thu Bạch bất đắc dĩ lắc đầu:

Cũng chính là thời điểm đến cuối đường tu đạo.

Rõ ràng theo bên cạnh Diệp Thu Bạch sẽ có nhiều tài nguyên tốt hơn.

Phía sau hai người lại có thêm Trình Dao, Doãn Sĩ Liêm và Yến Huyền. . . . . .

"Vì sao nàng còn phải một mình ra ngoài lang bạt chứ?"

Thấy một màn như vậy, Mục Phù Sinh thiếu chút nữa ngất xỉu.

"Được rồi, ngươi đừng lo lắng, tẩu tử cũng là người có đại khí vận."

Thời điểm hai người đang trò chuyện thì Phương Khung và Tiểu Hắc cũng tới rồi.

Sư tôn của Doãn Sĩ Liêm chính là trưởng lão Liên Minh Phù Triện Sư, ban đầu xuất thân từ phủ Thành chủ, tuy rằng hiện tại gia nhập Liên Minh Phù Triện Sư, bất quá hai bên vẫn có quan hệ không cạn.

Doãn Sĩ Liêm cười nói:

Diệp Thu Bạch mỉm cười vẫy vẫy tay.

"Ta cũng tiếp nhận một nhiệm vụ, muốn tôi luyện mình một chút."

Chính là một nhiệm vụ khẩn cấp, độ khó hơi cao.

Trình Dao nhấp nhấp môi khẽ cười nói:

Nhưng mà không thể không nói nhiệm vụ mà Phương Khung lựa chọn cực kỳ thích hợp cho bọn họ.

Tuy rằng độ khó khăn cao hơn nhiệm vụ mà Mục Phù Sinh tiếp nhận vài lần.

Tiến đến khu vực trung đoạn Vân Mộng trạch, nghĩ cách cứu viện hai tên trận pháp sư Địa cấp của Liên Minh Trận Pháp Sư.

Nàng nói lời chính đáng, Mục Phù Sinh cũng không thể phản bác gì.

Tiểu Hắc, Mục Phù Sinh, Phương Khung gật gật đầu, đều dựa theo bản đồ mà tiến đến Vân Mộng trạch.

Ánh mắt Trình Dao có chút ảm đạm, bất quá vẫn theo phía sau.

Trên đường đi, Mục Phù Sinh và Diệp Thu Bạch cũng biết được nhiệm vụ Phương Khung tiếp nhận là gì.

"Sư tôn phân phó ta chiếu cố Trình Dao."

"Được, xuất phát thôi."

Yến Huyền trầm mặt không nói gì.

Tự nhiên càng chiếu cố Trình Dao nhiều hơn.

Dù sao nếu mà cứu được hai tên trận pháp sư Địa cấp kia thì có thể thu hoạch nhiều tin tức từ miệng bọn họ.

Cuối cùng, phần thưởng hoàn thành nhiệm vụ là tin tức về chỗ sâu bên trong Vân Mộng trạch cùng với phương pháp bố trí một trận pháp Thần Vương cấp.

Tin tức chính là thứ mà hiện giờ bốn người Diệp Thu Bạch cần nhất.

Dù sao người bình thường không cách nào tiếp xúc đến tin tức liên quan tới Vân Mộng trạch.

Vì tin tức liên quan tới Vân Mộng Tinh Vực cũng liên quan tới tài nguyên ở Vân Mộng Tinh Vực, vậy nên tin tức về Vân Mộng trạch chỉ nằm trong tay cao tầng ba thế lực lớn.

Đây cũng không phải là lũng đoạn tài nguyên tu luyện.

Mà là bọn họ biết bên trong Vân Mộng thành, thậm chí trong đám người của ba thế lực sẽ có kẻ nằm vùng của thế lực bên ngoài Vân Mộng thành.

Vì phòng ngừa thế lực bên ngoài Vân Mộng thành chiếm được nhiều tài nguyên hơn, từ đó thực lực tăng mạnh, có thể uy hiếp đến Vân Mộng thành.

Nên ba thế lực lớn mới quyết định nắm giữ tất cả tin tức liên quan đến Vân Mộng trạch trong tay.

Trong đó có một tên nam tử tu vi Thần Vương cảnh đỉnh đứng đầu, cười lạnh nói:

"Thật sự có mấy con cá lớn nha."

Tự nhiên phải giữ lại tuyệt chiêu rồi.

Trong Vân Mộng thành cũng có mấy kẻ nằm vùng.

Nhưng mà có ba người Trình Dao đồng hành cho nên Mục Phù Sinh không thể làm như vậy.

Sau đó xóa đi mọi dấu vết mà nhanh chóng rời khỏi.

Con đường này cực kỳ hung hiểm, huyền nhai tuyệt bích, ma thú lan tràn.

Tuy rằng nguy hiểm nhất nhưng mà cũng là một con đường ít người cướp bóc nhất.

Chỉ là dù như thế cũng không cách nào may mắn tránh khỏi.

Đang bay nhanh theo đường này, phía trước đột nhiên có hơn mười một bóng người xuất hiện.

Chỉ thấy trên mặt mười người đều treo nụ cười dữ tợn, trong tay cầm đủ loại vũ khí, ánh mắt tham lam nhìn chằm chằm mấy người Mục Phù Sinh.

Giống như bọn họ đang nhìn con mồi của mình.

Mấy người Mục Phù Sinh cũng cũng không có vẻ hoảng loạn, dù sao đây là chuyện phải trải qua nếu muốn tiến đến Vân Mộng trạch, chẳng thể tránh khỏi.

Nếu như không có Trình Dao, Doãn Sĩ Liêm cùng với Yến Huyền đồng hành.

Mục Phù Sinh sẽ dùng phương án mà hắn đã sớm chuẩn bị, trực tiếp dùng đống phù triện trong nhẫn không gian nhanh chóng giải quyết đối thủ.

Ở trên một con đường nhỏ trong một vùng núi.

Dù cho có ẩn nấp như thế nào cũng không có khả năng hoàn toàn tránh thoát.

Ba con đường này đã sớm không còn là bí mật đối với những thế lực bên ngoài thành.

Chỉ là từ Vân Mộng thành đến Vân Mộng trạch tổng cộng chỉ có ba con đường mà thôi.

Đồng thời trên thân còn dán phù triện ẩn nấp hơi thở để tránh né đám người cướp bóc nhằm vào.

Mấy người di chuyển cực kỳ cẩn thận.

"Cả nữ nhi của lão tặc Vân Mộng thành chủ cũng ra khỏi thành."

"Đã như vậy thì các ngươi liền lưu tài nguyên trên người lại, sau đó ngoan ngoãn nhận lấy cái chết, còn Trình Dao giao cho huynh đệ mấy người chúng ta thư giãn, sau đó lại tìm Vân Mộng thành chủ kia đòi tiền chuộc!"

"Như vậy có lẽ còn có thể giảm bớt chút thống khổ."

Sắc mặt Trình Dao trầm xuống.

Doãn Sĩ Liêm cảm thấy ngưng trọng.

Yến Huyền vẫn đứng trước mặt Trình Dao, lạnh lùng nói:

"Có lẽ là các ngươi còn chưa đủ sức?"

Tuy rằng Yến Huyền là Phù triện sư nhưng mà cảnh giới cũng đạt tới Thần Vương cảnh đỉnh.

"Thật sự không đủ sao?"

Đột nhiên có một lão giả mũi ưng xuất hiện phía sau mấy người này, dáng người khòm khòm chống quải trượng đi tới.

Lão giả này xuất hiện mà không có bất kỳ tiếng động nào!

Nhìn thấy người này, Doãn Sĩ Liêm hoảng hốt.

Ngay cả vẻ mặt tự tin của Yến Huyền cũng dần dần biến mất, thay thế là sự âm trầm.

"Ưng hoàng Trình Húc, cường giả Thần Hoàng cảnh sơ kỳ. . . . . ."

Thần Hoàng cảnh sơ kỳ đã đạt tới cấp độ trưởng lão liên minh.

Đồng thời danh hào Ưng hoàng này không chỉ vang vọng bên ngoài Vân Mộng thành, ác danh này cũng vang vọng khắp toàn bộ Vân Mộng thành.

Tên này không chỉ có thủ đoạn độc ác mà còn am hiểu công tâm, không ngừng xúi giục thiên kiêu và cường giả bên trong Vân Mộng thành.

Trình Húc há miệng cười to, lộ ra mấy cái răng vàng còn lại.

Nhìn dáng vẻ cực kỳ âm ngoan, ghê tởm.

"Đúng lúc tới thời kỳ mấu chốt để đột phá, có nữ nhi của thành chủ làm vốn, hẳn là sẽ đổi được không ít tài nguyên tu luyện."

Dứt lời Trình Húc liền đong đưa quải trượng trong tay, nháy mắt xuất hiện trước người Yến Huyền, bàn tay gầy như củi khô trực tiếp nắm lấy cổ Yến Huyền.

Theo lâu như vậy, hình như ngươi có ý với nữ nhi thành chủ, bất quá đối phương lại chướng mắt ngươi."

Trong lời nói của Trình Húc tràn ngập sự dụ hoặc.

"Nếu không thì ngươi gia nhập vào chúng ta, bắt được Trình Dao rồi, chúng ta giao cho ngươi chơi mấy ngày?"

"Nói như vậy, không phải ngươi có thể có được nàng rồi sao?"

Nghe xong, sắc mặt Doãn Sĩ Liêm thay đổi.

Ánh mắt Mục Phù Sinh lập loè nhìn Yến Huyền, có một tia sát khí lóe lên.

Yến Huyền vốn có chút thù ghét hắn rồi, qua chuyện mấy ngày nay kích thích có lẽ có khả năng đáp ứng lời mời gọi của Trình Húc.

Nếu như Yến Huyền đáp ứng, bên đối phương sẽ có thêm một tên Phù triện sư, đối với bọn họ mà nói là chuyện cực kỳ bất lợi.

Cho nên chỉ cần chút bất lợi xuất hiện.

Mục Phù Sinh sẽ nhanh chóng ra tay mạt sát trước!
Bạn cần đăng nhập để bình luận