Tất Cả Đệ Tử Của Ta Đều Có Tư Chất Đại Đế

Chương 848 - Tiên sinh giảng bài

. . . .

Chuyện Vô Gian Luyện Ngục bị diệt sát đã truyền khắp toàn bộ giới vực trung vĩ độ!

Tin tức này làm người người khiếp sợ đồng thời cũng cảm thấy khó hiểu.

Rốt cuộc là ai ra tay tiêu diệt Vô Gian Luyện Ngục, quái vật khiến tất cả các thế lực ở giới vực trung vĩ độ đều e ngại.

Những thế lực không biết chuyện tìm hiểu một hồi lâu nhưng đều không có một chút manh mối.

Sau mấy ngày Vô Gian Luyện Ngục bị diệt sát thì Vô tận hải vực trở về sự bình tĩnh trước đó.

Mọi người tiếp tục tìm kiếm các nơi có truyền thừa.

Nếu không, chờ đến khi đám ma thú từ trong chỗ sâu trở lại khu vực trung đoạn, như vậy sẽ không còn cơ hội.

Có thể để Thạch Sinh tiến hành hấp thu tu luyện!

Không gian chi tâm vẫn không có hiển lộ thế gian.

Ở bên trong Tuyệt Hồn thành có một ngân hà.

Lục Trường Sinh trở lại Phàm Nhân thôn.

Đây cũng là đặc quyền của người có được Thiên Kim lệnh.

Hoàng Thiên tò mò hỏi:

Mụ tiêu của đám người Thảo Đường hiện giờ đó là dựa theo lời sư tôn nói, chăm chỉ tu luyện đột phá đến Địa Tiên cảnh.

Lục Trường Sinh cũng chỉ tạm thời đợi ở Phàm Nhân thôn bên. . . . . . .

Có Tử Y bảo đảm, mấy người Thảo Đường liền yên tâm tiến về Tuyệt Hồn thành trước.

Manh mối về các truyền thừa bên trong Vô tận hải vực bọn họ cũng dễ dàng lấy được, trước khi Tử Y rời đi có nói chỉ cần có truyền thừa hữu ích đối với bọn họ liền sẽ cung cấp manh mối.

Sau khi hấp thu chắc chắn thực lực của Thạch Sinh cũng sẽ tăng vọt. . . . . . .

Lục Trường Sinh uống trà cùng tiên sinh, trợn trắng mắt nói:

Ngân hà đó tràn ngập tinh thần chi lực.

"Lần này trêu chọc toàn bộ giới vực trung vĩ độ."

"Bọn họ lại xảy ra chuyện gì?"

"Lại đem trêu chọc thế lực khác sao?"

Hiện giờ lại trở thành một công cụ hình người. . . . . .

Rốt cuộc là từ khi nào?

Không nghĩ tới là hậu duệ của Thần Hoàng tộc, hơn nữa đã kích hoạt huyết mạch Thần hoàng.

Liễu Tự Như đang ở một bên nhắm mắt dưỡng thần nghe được lời này, khóe miệng co rút.

Đáng tiếc không giống như thiên tuyển bên trong lời tiên đoán.

"Sớm biết vậy ta đã để cho ngươi cùng Liễu Tự Như đi thay."

Nghĩ đến đây.

Đồng thời bên trong tiên đoán cũng nói mấy thiên tuyển sẽ là đồng môn, hơn nữa mỗi vị tu luyện một loại đại đạo bất đồng. . . . . .

Trong tiên đoán không chỉ có một vị thiên tuyển.

Ai.

Thế mà vẫn cam tâm tình nguyện đi theo Lục Trường Sinh.

Liễu Tự Như là một chấp sự ngũ tinh của Ám Vực Ngũ tinh cũng đồng dạng như thế.

Thật sự không tầm thường.

Chính mình đường đường một chấp sự ngũ tinh của Ám Vực, dù đi tới đâu cũng là một đại nhân vật được người người kính ngưỡng.

Với ánh mắt của hắn, tự nhiên có thể liếc mắt nhìn ra thân phận của Liễu Tự Như cùng với Hoàng Thiên.

Tiên sinh thì liếc nhìn ba người, trong lòng có chút kinh ngạc.

Đúng là thế sự vô thường mà . . . . .

Tiên sinh lắc lắc đầu, sau đó đứng dậy nói:

"Được rồi, đã tới thời điểm ta đi giảng bài cho hài đồng trong thôn, Lục đạo hữu không ngại nghe một chút?

Có chỗ nào không ổn, có lẽ ngươi cũng có thể chỉ ra giúp ta."

Nếu để những người khác ở Phàm Nhân thôn nghe được lời tiên sinh.

E là bọn họ sẽ khiếp sợ không thôi.

Tiên sinh thế mà mời một người đi nghe giảng bài, còn nhờ chỉ ra chỗ sai?

Lục Trường Sinh nghe xong cũng có chút tò mò.

Không biết tên tiên sinh này sẽ giảng cho đám hài tử trong Phàm Nhân thôn cái gì.

Rốt cuộc, ở một thế giới tu đạo, nếu không phải là giảng giải phương pháp tu luyện thì còn có cái gì để giảng?

Tiểu gia hỏa này. . . . . . Thế mà biến hành thành kẻ ngưu bức nha.

Lục Trường Sinh nhìn một màn này, khóe miệng không ngừng co rút.

Hai tay Tiểu Thạch Đầu chống nạnh, tỏ vẻ kiêu ngạo hừ một tiếng rồi gật gật đầu.

"Vậy hắn sẽ mua kẹo hồ lô cho ngươi ăn sao?"

Tiểu Thạch Đầu gật gật đầu.

"Tiểu Thạch Đầu, hắn chính là sư tôn của ngươi sao?"

Những hài đồng này có tuổi tác không chênh lệch với Tiểu Thạch Đầu bao nhiêu.

Đương nhiên Tiểu Thạch Đầu cũng ngồi trong nhóm.

Trúc ốc bài trí rất đơn giản.

Hài đồng khoanh chân ngồi trên sàn nhà do từng cây trúc khô ghép thành.

Trước người là một cái bàn gỗ nhỏ.

Tiên sinh liền đứng ở phía trước.

Lục Trường Sinh thấy không có chỗ ngồi liền chạy ra bên ngoài kéo một cái ghế nằm tới nằm phái bên phải.

Hoàng Thiên cùng Liễu Tự Như thì đứng ở một bên.

Đám hài đồng nhìn Lục Trường Sinh, tò mò hỏi:

Bên trong trúc ốc đã có hai mươi hài đồng ngồi kín chỗ.

Giờ phút này.

Lục Trường Sinh gật gật đầu, sau đó đứng dậy đi theo tiên sinh cùng tiến vào trúc ốc.

Nghĩ tới đây.

Huống hồ hắn chỉ tới nghe thôi, không thể liên lụy nhân quả trong đó.

Chẳng lẽ dạy ngữ văn toán học sao?

Vì chèn ép sự kiêu ngạo Tiểu Thạch Đầu.

Lục Trường Sinh quyết định ít nhất là một tháng không cho Tiểu Thạch Đầu mua kẹo hồ lô!

Tiên sinh hơi ho khan một tiếng.

Tức khắc những hài đồng đang ồn ào nháy mắt yên lặng.

Ngay cả Tiểu Thạch Đầu cũng như thế.

Lục Trường Sinh thấy cảnh này nghĩ thầm, lúc sau phải thỉnh giáo tiên sinh một chút.

Hắn làm như thế nào khiến Tiểu Thạch Đầu nghe lời như vậy. . . . . .

"Tốt."

Tiên sinh nhìn về phía đám hài đồng, nói:

"Trước đó giao bài tập cho các ngươi làm, các ngươi đã hoàn thành chưa?"

Tiếng tiên sinh vừa dứt.

Một nam hài trông có chút bạo dạn giơ tay nói:

"Tiên sinh, ta ở sau núi bổ được trăm khúc gỗ."

Tiên sinh hỏi:

"Có làm hư hại gốc cây không?"

Nam hài cười nói:

"Không có, dựa theo lời tiên sinh nói, để lại gốc rễ."

Tiên sinh gật đầu.

Sau đó nghe được từng hài đồng trả lời.

Hoàng Thiên cùng Liễu Tự Như đều có chút kinh ngạc.

Ngay cả Lục Trường Sinh cũng mở mắt nhìn chăm chú.

Có hài tử nói là câu cá.

Có hài tử nói là làm ruộng.

Cũng có hài tử nói giúp đỡ người trong nhà rèn sắt.

Không hề có một chuyện liên quan đến tu luyện.

Đều là một ít công việc của phàm nhân mà thôi.

Chẳng lẽ người trong Phàm Nhân thôn thật sự đều là phàm nhân hay sao?

Nội dung kế tiếp mà tiên sinh giảng dạy làm Hoàng Thiên cùng Liễu Tự Như có chút kinh ngạc xen lẫn nghi ngờ.

Những nội dung giảng dạy cho đám hài đồng hoàn hoàn toàn là việc phàm nhân thôi.

Như vậy vì sao Phàm Nhân thôn lại trở thành nơi thế ngoại đào nguyên ở giới vực vĩ độ cao?

Dù là thế lực cấp Thần Chủ cũng phải tôn kính ba phần?

Lục Trường Sinh lại không có nghĩ như hai Hoàng Thiên và Liễu Tự Như.

Hắn tại cảm nhận được hơi thở đại đạo chí giản từ nội dung mà tiên sinh đang giảng giải cho đám hài đồng. . . . . .

Tuy rằng nghe ra nhưng mà Lục Trường Sinh cũng không có bình luận.

Lúc này.

Tiên sinh đột nhiên nói:

"Đã giảng dạy cho các ngươi một thời gian rồi, cũng nên hỏi các ngươi một vấn đề."

"Không tranh quyền thế, thủ một tòa thành"

"Chém giết tranh đoạt, giành quyền thế đến trường sinh."

"Các ngươi cảm thấy mình sẽ lựa chọn con đường nào?"

Hoàng Thiên cùng Liễu Tự Như nghe xong đều cảm thấy sửng sốt.

Bọn chúng còn nhỏ như vậy, có thể hiểu được câu hỏi này sao?

Nhưng mà không ngờ đám hài đồng nghe xong lại nghiêm túc suy nghĩ, trên mặt cũng không có vẻ gì là không hiểu hay mê mang.

Tiên sinh cũng không nóng nảy, đưa mắt nhìn về phía Lục Trường Sinh, cười hỏi:

"Lục đạo hữu, không biết ngươi sẽ lựa chọn như thế nào?"

Nghe vậy.

Lục Trường Sinh gối đầu lên tay, tùy ý nói:

"Hai con đường này vốn không cần phải lựa chọn."

"A? Xin chỉ giáo?"

Tiên sinh hỏi lại.

Lục Trường Sinh nhàn nhạt nói:

"Thủ một tòa thành cùng với giành quyền thế đến trường sinh tự nhiên là đặt trên cơ sở là người tu đạo."

"Như vậy, muốn thủ thành cần có thiên phú cường đại chống đỡ."

"Chém giết tranh đoạt thì lại yêu cầu có khí vận mạnh mẽ gia trì."
Bạn cần đăng nhập để bình luận