Tất Cả Đệ Tử Của Ta Đều Có Tư Chất Đại Đế

Chương 1300 - Liên quan gì đến điệu thấp?

Trong góc tối, Hà Tương Vọng nhìn thấy cảnh tượng trên Thái tử đài mà mặt xanh mét, hắn cũng không ngờ tới thực lực của đối phương mạnh như vậy, trong tình huống Lương Khanh vận dụng đan dược cưỡng ép đề cao cảnh giới mà vẫn không cách nào đánh thắng.

Cứ như vậy, thiên phú và thực lực của những học viên đặc tuyển này đã được chứng thực, có thực lực tiến vào tiểu viện chữ Thiên Tự số ba.

Dư luận trái chiều đối với đại trưởng lão cũng thành chuyện cười, nỗ lực của bọn họ không chỉ uổng phí mà còn làm cho mặt mũi và danh tiếng của nhị trưởng lão bị ảnh hưởng.

Có thể nói là trộm gà không được mà còn mất nắm gạo.

Hà Tương Vọng hừ lạnh một tiếng, phất tay áo rời đi.

Lúc này có một nam tử trắng nõn, cầm phất trần trong tay chắn trước mặt Hà Tương Vọng.

"Có thể nói cho ta biết ai dám nhục đệ tử thân truyền của Hỗn Linh học viện không, ta làm chỗ dựa cho ngươi!"

"Đàm Tông Chiếu, ngươi cố ý tới chê cười ta sao?"

Đàm Tông Chiếu hiện giờ đang ở Thần Đế cảnh trung kỳ.

Hà Tương Vọng hừ lạnh rồi biến mất tại chỗ.

Hà Tương Vọng trầm mặt nói:

Đàm Tông Chiếu lại cười nói: "Ta chờ ngươi tới ám sát ta."

"Ta chỉ muốn nói, bớt làm những động tác nhỏ này đi, có điều... Nếu các ngươi muốn chơi, ta cũng sẽ phụng bồi."

"Bọn họ đối mặt với thiên kiêu đều là có thể vượt biên tác chiến, phái một tên có cảnh giới còn thấp hơn Hắc huynh, đây không phải tự tìm đường chết sao?"

Sắc mặt Hà Tương Vọng cực kỳ khó coi khi nhìn Đàm Tông Chiếu đột nhiên xuất hiện trước mắt mình.

Mưu kế thất bại, bị vạch trần tại chỗ mất mặt, Hà Tương Vọng cũng không có mặt mũi tiếp tục ở chỗ này giằng co với Đàm Tông Chiếu.

Lúc nói tới đây, Đàm Tông Chiếu đột nhiênh híp mắt thu liễm nụ cười, lạnh lùng nhìn chằm chằm Hà Tương Vọng.

Chỉ thấy Đàm Tông Chiếu đi tới bên cạnh Hà Tương Vọng, vừa nhìn cảnh tượng trên đài vừa khoác tay lên vai Hà Tương Vọng.

Đặt trong hàng đệ tử thân truyền đúng là tương đối bình thường, dù sao nhập môn muộn hơn các đệ tử thân truyền khác, chẳng qua thiên phú lại có thể xếp hàng đầu trong tất cả đệ tử thân truyền.

"Hắc huynh sẽ không bức ra thực lực thật sự của Phong Diệp, thậm chí còn đánh bại nàng chứ?"

"Đàm Tông Chiếu, không nên ỷ vào thiên phú của mình mà kiêu ngạo với ta như vậy, phải biết rằng thực lực của ngươi trong hàng đệ tử thân truyền còn chưa đủ xem."

Nghĩ tới đây, Đàm Tông Chiếu lắc đầu cười:

Thấy Hà Tương Vọng rời đi, Đàm Tông Chiếu cười lạnh một tiếng:

Nói đến vượt biên tác chiến, Đàm Tông Chiếu lại nhìn về phái Thái tử đài, không khỏi nghĩ:

Lương Khanh còn không đủ cho Tiểu Hắc tiêu hóa thu hoạch trong mấy ngày ở Luyện Thiên Tháp.

Tiểu Hắc nhìn về phía bóng lưng Hạ Triều kéo Lương Khanh xám xịt rời đi, thản nhiên nói:

Phía dưới, Mục Phù Sinh nhìn thấy hành động này không khỏi ôm mặt lắc đầu.

Nghĩ thì nghĩ như vậy nhưng Đàm Tông Chiếu vẫn hăng hái bừng bừng nhìn về phía Thái tử đài.

Nhìn khuôn mặt đờ đẫn của Mục Phù Sinh, Diệp Thu Bạch vỗ vỗ bả vai hắn, nói lời thấm thía:

"Không có khả năng lắm, Phong Diệp tốt xấu gì cũng đạt tới nửa bước Tổ Cảnh mà..."

"Đại sư huynh nói có lý lắm!"

Thạch Sinh và Phương Khung ở bên cạnh đều gật đầu.

"Cho nên, nhịn vài ngày đối với sư đệ Tiểu Hắc mà nói xem như rất khiêm tốn rồi."

Lúc này Lương Khanh đã được Hạ Triều đưa xuống.

Không phải mấy ngày trước mới nói còn nói chưa làm rõ tình huống Hỗn Linh học viện sẽ khiêm tốn một chút sao? Sao lại không nhịn được bắt đầu nháo rồi.

Tác phong như vậy, chỉ sợ qua một canh giờ... Không, qua thời gian một nén nhang! Toàn bộ Hỗn Linh học viện sẽ tràn ngập tin tức về bọn họ!

"Với tính cách của Tiểu Hắc sư đệ mà gặp phải loại chuyện này, chắc chắn đã sớm đánh nhau, còn có thể nhẫn nhịn mấy ngày như vậy sao?"

"Không phải ngươi cũng không phục chúng ta vào tiểu viện chữ Thiên số ba sao? Vậy lên đi, ta còn chưa tận hứng."

"Còn có ai không phục, cứ lên đi."...

Thấy Hạ Triều chạy trốn, Tiểu Hắc khinh cười khinh rồi quét mắt nhìn xuống phía dưới:

Hạ Triều nghe được lời của Tiểu Hắc liền run lên, khưng lại một chút sau đó dùng tốc độ nhanh hơn rời khỏi nơi đây.

Tuy Mục Phù Sinh cũng thấy có lý, nhưng mà sao cảm giác có chỗ nào đó không thích hợp!

Đúng là nhịn vài ngày không động thủ, còn hiện tại thì sao?

Nhìn Tiểu Hắc sư huynh kêu gào trên đài, Mục Phù Sinh ngơ ngác, cơ mặt không ngừng co rút.

Hành động hiện tại có liên quan tới hai chữ khiêm tốn sao?

Người ở các tiểu viện sau tiểu viện số ba biết mình không đủ lực, lên đài chỉ có thể bêu xấu nên không dám lên.

Còn người ở tiểu viện số một số hai có đánh cũng không có tác dụng gì, không cần phải lên.

Tiểu Hắc đứng đợi cả buổi vẫn không thấy đối thủ mới.

Ngay cả trưởng lão Chấp Pháp Đường kia cũng ho khan một tiếng nói:

"Nếu không có người tiếp tục khiêu chiến, vậy thì..."

Thần Đế cảnh trung kỳ? Khó trách Lương Khanh đánh không lại!

Mọi người nghe được lời này đều kinh ngạc nhìn Tiểu Hắc.

Tiểu Hắc nói thẳng: "Thần Đế cảnh trung kỳ đi."

Nàng lập tức nhìn về phía Tiểu Hắc hỏi: "Này, cảnh giới của ngươi thế nào? Ngươi là thể tu nên ta không nhìn ra nha!"

"Đối với chuyện luận bàn ta chưa bao giờ hồ nháo qua, huống hồ thực lực không bằng nhau? Ta đây áp chế cảnh giới của mình không phải được rồi sao."

Phong Diệp lại cười sang sảng một tiếng, nói:

Phong sư tỷ... Phong Diệp!

Có lẽ những đệ tử nội viện không có khả năng biết hành tung của đệ tử thân truyền, đệ tử thân truyền cũng không xuất hiện ở nội viện, cho nên không có mấy đệ tử thân truyền mà bọn họ thấy mặt gọi được tên.

Nhưng Phong Diệp lại khác hẳn.

Những năm gần dây Phong Diệp không ngừng đi khiêu chiến, khiêu chiến những người có thực lực gần mình hoặc mạnh hơn.

Có thể nói Phong Diệp là một nhân vật phong vân trong học viện.

"Nhưng... Không phải Phong sư tỷ chỉ quyết đấu với người có cảnh giới tương đương hoặc mạnh hơn sao?"

Sao lại luận bàn với một đệ tử nội viện chứ?

Trưởng lão Chấp Pháp Đường nhíu mày nói:

"Phong Diệp, ngươi lại hồ nháo gì đây? Hắn là đệ tử nội viện, thực lực không bằng ngươi, cần thiết khiêu chiến sao?"

"Phong sư tỷ thật sự lên đài!"

Ngọc Thành lại lẩm bẩm nói:

Học viên phía dưới lặng ngắt như tờ, vẻ mặt như nhìn thấy quỷ.

Trưởng lão Chấp Pháp Đường nhìn thấy nữ tử này, có hơi sửng sốt.

Lúc này, một nữ tử mặc y bào già dặn trông hiên ngang mười phần xuất hiện ở vị trí đối diện Tiểu Hắc.

"Ai nói không có?"

Cảnh giới chênh lệch lớn như vậy...

Lúc này khí tức trên người Phong Diệp như bị áp chế, cảnh giới tụt xuống Thần Đế cảnh trung kỳ.

"Bây giờ có thể rồi chứ."

Không đợi trưởng lão nói, Tiểu Hắc liền lắc đầu:

"Thật ra ngươi không cần áp chế cảnh giới, đúng lúc ta đang muốn rèn luyện thân thể."

Phong Diệp lại không kịp chờ nói:

"Cho dù ta áp chế đến cảnh giới ngang nhau cũng còn có kinh nghiệm chiến đấu và cảm ngộ công pháp, ngươi có đánh được hay không còn chưa biết đây."

Phong Diệp nói xong liền phóng về phía Tiểu Hắc.
Bạn cần đăng nhập để bình luận