Tất Cả Đệ Tử Của Ta Đều Có Tư Chất Đại Đế

Tất Cả Đệ Tử Của Ta Đều Có Tư Chất Đại Đế - Chương 1732: Ngạo kiều Lục Trường Sinh (3/7) (length: 8248)

Nguyên nhân cái chết của đại tiểu thư Hiên Viên thị đến nay vẫn là một điều bí ẩn.
Mặc dù bên ngoài công bố rằng nàng chết vì Hứa Thương Hải xé bỏ hôn ước, khiến nàng trong lúc tu luyện tâm tình bất ổn, tẩu hỏa nhập ma dẫn đến thần hồn tan vỡ rồi chết.
Ngay cả nội bộ Hiên Viên thị và Hứa gia cũng nghĩ như vậy.
Nhưng khi đó, Hứa Thương Hải đã hoài nghi.
Chuyện này chắc chắn không đơn giản như vậy!
Một người có thiên phú cực kỳ yêu nghiệt, cùng tên với nàng, cảnh giới đã đạt tới giới Thần cảnh, làm sao có thể dễ dàng tẩu hỏa nhập ma như thế?
Hơn nữa, Hiên Viên thị lại bồi dưỡng nàng theo thân phận người thừa kế gia chủ, làm sao có thể để nàng dễ dàng rơi vào cảnh thần hồn sụp đổ như vậy?
Hiện tại phát sinh rất nhiều chuyện.
Cùng với tình báo mà Hứa Dạ Minh thu thập được, càng chứng minh cái chết của đại tiểu thư Hiên Viên thị không đơn giản như những gì bên ngoài đồn đại.
Chuyện này, e là một cái bẫy được giăng ra nhằm vào Hứa Thương Hải hắn...
Không, có lẽ việc nhắm vào Hứa Thương Hải chỉ là một cái tiện tay, sau đó còn ẩn giấu một âm mưu lớn hơn.
Chỉ cần xác nhận chuyện này.
Như vậy tội danh của Hứa Thương Hải cũng sẽ được gỡ bỏ.
Người bày ra cục diện này từ trong bóng tối cũng sẽ lộ diện.
Sau khi nghe xong, Hứa Dạ Minh gật đầu, nói: "Đã vậy thì lão cha hãy cùng lão mụ đến Ám vực đi."
Ám vực?
Hứa Thương Hải hơi ngẩn người, hỏi: "Đến đó làm gì?
Bây giờ Hứa gia và Hiên Viên thị đang toàn lực tìm kiếm tung tích của chúng ta, tự nhiên cũng sẽ đến Ám vực và Thính Phong Các để dò la tin tức của chúng ta.
Bây giờ đến Ám vực, chẳng phải là tự chui đầu vào lưới sao?"
Mấy thế lực thu thập tin tức kiểu này chỉ ước gì biết tung tích của bọn họ thôi!
Đến lúc đó không chỉ đổi được một khoản thù lao kếch xù, còn có thể tăng sức ảnh hưởng của mình tại Hỗn Độn Giới.
Sao lại không làm?
Ở gần đó, Diệp Thu Bạch đang khổ sở quét lá rụng chen vào nói: "Cái này thì cứ yên tâm, trên ý nghĩa nghiêm ngặt, Ám vực bây giờ chính là thế lực của sư tôn ta."
Từ Ám Chủ trở xuống đến Liễu Tự Như...
Không, bây giờ phải nói là từ Liễu Tự Như trở xuống đến Ám Chủ.
Thực lực hiện tại của Liễu Tự Như đã vượt xa Ám Chủ.
Đều là người của sư tôn.
"Hả? Thật hay giả vậy?" Hứa Thương Hải nhìn về phía Lục Trường Sinh đang nằm phơi nắng trên ghế, mặt đầy vẻ khó tin.
Nhưng sau đó lại dần bình tĩnh lại, nói: "Cũng đúng, như vậy thì việc Ám vực quật khởi nhanh chóng ở Hỗn Độn Giới và vượt qua Thính Phong Các cũng có thể giải thích được."
Sau khi Diệp Thu Bạch quét xong sau núi.
Mấy người lại lên đường.
Hứa Dạ Minh một mình đến Hứa gia.
Diệp Thu Bạch thì đưa Hứa Thương Hải và Bạch Khuynh Tâm đến Ám vực.
Lúc đầu bọn họ đi chung một đường, khi sắp chia tay, Bạch Khuynh Tâm không ngừng dặn dò Hứa Dạ Minh.
"Con nhất định phải cẩn thận, ở Hứa gia tuyệt đối không được lơ là cảnh giác, nếu phát hiện nguy hiểm, dù manh mối có bị đứt đoạn cũng phải lập tức rời đi."
Hứa Dạ Minh cười nói: "Mẹ, trên đường đi mẹ đã dặn con bảy tám lần rồi đấy!"
Hứa Thương Hải vỗ vai Hứa Dạ Minh, tức giận: "Mẹ con lo cho con thôi, con làm gì mà mất kiên nhẫn vậy?"
Hứa Dạ Minh trợn mắt: "Lão cha, người nhìn chỗ nào ra con không kiên nhẫn?"
Diệp Thu Bạch đứng bên cạnh nhìn một màn này, khóe mắt lộ vẻ ngưỡng mộ.
Màn này, nhiều năm trước khi hắn còn ở Diệp gia, khi mẫu thân còn sống cũng từng có.
Lúc đó, hắn không có cảm giác ấm áp này.
Nhưng sau khi mất đi thì lại có.
Có lẽ là khi đó có nhưng ỷ vào mình đang có nên không chủ động cảm nhận.
Cũng có thể là vốn dĩ không có cảm giác này, chỉ là sau khi mất đi mới biết trân quý mà nhớ lại.
Thế là hắn vỗ vai Hứa Dạ Minh, cười nói: "Tiểu sư đệ, hãy trân trọng hiện tại, sau này hối hận cũng sẽ nhẹ đi một chút."
Nói xong, Diệp Thu Bạch dẫn Hứa Thương Hải và Bạch Khuynh Tâm đi về phía trụ sở của Ám vực.
Hứa Dạ Minh gãi đầu, "Đại sư huynh vừa nói cái gì vậy?"
Lắc đầu nghĩ mãi không ra, lúc này mới đi về phía Hứa gia.
Có những thứ không phải cứ trưởng thành theo tuổi tác là sẽ hiểu.
Mà là sau khi mất đi mới có thể minh bạch...
Nhưng thường thì sau khi mất đi, sự minh bạch đó sẽ biến thành hối hận tự trách vô tận.
Không thể nói là không hiểu chuyện.
Chỉ là người thường hay có những thói xấu như vậy.
...
Bên trong Trường Sinh giới.
Thiên Tâm Thú thuận lý thành chương ở lại nơi này.
Có sức mạnh quy tắc thiên địa mạnh mẽ của Trường Sinh giới gia trì.
Khí tức trong Thiên Tâm Cốc dường như càng thêm nồng đậm.
Ngay cả thiên tài địa bảo cũng đang tăng trưởng nhanh chóng tính theo giờ!
Sau khi nhìn Hứa Dạ Minh và Diệp Thu Bạch rời đi, Lục Trường Sinh vẫn nằm trên ghế, chỉ là... mí mắt hắn không ngừng rung rinh, thân thể thì lúc xoay qua trái, lúc lại xoay qua phải.
Hoàng Thiên thấy vậy không khỏi buồn cười nói: "Đã lo lắng như vậy thì sao không đi theo xem?"
Lục Trường Sinh nghe vậy thì nhắm mắt, nói: "Ai nói ta lo lắng? Thích gây chuyện như vậy thì cứ tự đi mà giải quyết!"
Thế nhưng, giọng điệu trong lời nói rõ ràng như là đang mạnh miệng.
Haizz.
Có đôi khi Lục Trường Sinh trông không đáng tin cậy, có đôi khi lại giống như một cao nhân tuyệt thế cái gì cũng biết, có đôi khi lại giống như Tạo Vật Chủ có thể tùy ý nghiền ép mọi kẻ địch không ai bì nổi...
Nhưng có lúc lại giống như bây giờ, vừa mạnh miệng lại vừa ngây thơ, rất thích khẩu thị tâm phi.
Thật là sĩ diện quá đi.
Hoàng Thiên không khỏi bất đắc dĩ lắc đầu, nói: "Cũng được, chuyện an toàn thì không cần lo.
Chủ yếu là đến lúc đó đối phương bắt được Hứa Dạ Minh, chẳng phải sẽ làm mất mặt sư môn sao? Rõ ràng đã truyền dạy cho nó nhiều thứ như vậy, giúp nó nhiều đến thế."
Nghe đến đó.
Lục Trường Sinh đột nhiên mở mắt, hai mắt sáng lên nói: "Đúng đấy! Truyền cho thằng nhãi thúi đó nhiều thứ như vậy mà còn bị người khác bắt, vậy chẳng phải làm mất mặt vi sư sao?"
Nói xong, Lục Trường Sinh biến mất tại chỗ.
Hoàng Thiên bật cười giận dữ.
Nếu là việc nhỏ nhặt bình thường thì Lục Trường Sinh rất thích sĩ diện.
Nhưng một khi liên quan đến những chuyện nhân quả lớn lao, thì theo lời của Lục Trường Sinh:
Mặt mũi là cái gì?
Có ăn được không?
Có giúp ngủ ngon không?
Vậy mà giờ lại hoàn toàn quên mất những lời đó.
"Tính cách đang dần thay đổi." Cành liễu lay động, Liễu thúc thản nhiên nói: "Khi chưa thu nhận đồ đệ, hắn không có như vậy."
Hoàng Thiên cắn môi, nhìn hướng Lục Trường Sinh biến mất mà không khỏi có chút ghen tị.
Nếu có ngày hắn vì nàng mà thay đổi chút nào thì cho dù có chết cũng không hối tiếc.
...
Khắp cả Hỗn Độn Giới.
Lệnh truy sát mà Hứa gia và Hiên Viên thị ban ra khiến cho tất cả các thế lực đều kinh ngạc.
Lệnh truy sát đương nhiên có tên của Hứa Dạ Minh, Diệp Thu Bạch, Hứa Thương Hải và Bạch Khuynh Tâm.
Các thế lực này chỉ kinh ngạc vì sao mà hai thế lực đỉnh cao lại liên thủ truy sát công khai đến vậy.
Nhưng mà...
Phần thưởng mà hai thế lực đưa ra.
Tổng cộng đã đủ để so sánh với toàn bộ nội tình của một thế lực nhất lưu bình thường!
Chỉ một lần mà đã đưa nhiều như vậy.
Đối với Hứa gia và Hiên Viên thị cũng xem như là cắt một miếng thịt vậy!
Cùng thời gian đó.
Thất Bảo Thánh Tông càng có động thái dồn ép Cửu Long Thần Triều.
Thậm chí còn bí mật mua chuộc một vài thế lực nhất lưu ở Thương Huyền đại lục, bắt đầu gây áp lực cho Cửu Long Thần Triều.
Tuy nhiên, Mục Phù Sinh cũng đã chuẩn bị xong tình báo về Thất Bảo Thánh Tông.
Đã đến lúc ra tay rồi.
================= PS: Chương 3: còn có chương bốn, lần này viết xong...
Bạn cần đăng nhập để bình luận