Tất Cả Đệ Tử Của Ta Đều Có Tư Chất Đại Đế

Chương 1623: Có đôi khi thật sự cảm thấy sư tôn muốn chơi chết ta.

Đôi khi có quá nhiều đệ tử cũng là chuyện phiền phức.

Lục Trường Sinh nghi ngờ không hiểu nổi, trong tiểu thuyết mà kiếp trước hắn đã đọc, nhân vật chính thu mười mấy tên đệ tử thậm chí là mấy trăm tên, rốt cuộc làm sao giải quyết cho hết. Chẳng lẽ bọn hắn dạy đệ tử tu luyện không biết mệt sao? Hoặc là đi giúp đệ tử giải quyết rắc rối không cực khổ sao?

Dù sao hắn cũng làm không được, hắn chỉ có mười một tên đệ tử mà nghĩ ra phương pháp huấn luyện đặc biệt cho từng người cũng cảm thấy mệt người đau đầu rồi.

Lục Trường Sinh ai oán thở dài.

Thôi, thu cũng thu rồi, cũng đâu thể mặc kệ được?

Mặc dù hắn rất muốn lười biếng, nhưng muốn lười biếng không có nghĩa là vô trách nhiệm.

Lục Trường Sinh lại thở dài một hơi, dẫn Tiểu Hắc đi đến một vùng bình nguyên.

Đây không phải bình nguyên bình thường.

Lục Trường Sinh nói: "Phương thức tu luyện của ngươi rất đơn giản thô bạo, chính là chịu đựng tổn thương ở nơi này, sau đó dựa vào năng lực chữa lành của huyết mạch để chữa trị cơ thể."

Ngay sau đó, ở trước mặt Tiểu Hắc, có từng hàng khôi lỗi màu đen xuất hiện.

Có thể nói, chỉ mới đứng trên vùng bình nguyên này thôi mà cơ thể và nội tạng của Tiểu Hắc đã vô cùng đau đớn.

Nói đến đây, Lục Trường Sinh tiện tay tung ra một chiêu.

Từng cơn gió rét lạnh thấu xương liên tục xẹt qua cơ thể hắn, giống như những lưỡi dao sắc bén cắt lên da thịt.

Mặc dù các vị trí trên cơ thể đều truyền đến đau nhức kịch liệt, nhưng mà nhìn những con khôi lỗi trước mắt này, Tiểu Hắc vẫn nhếch miệng cười một tiếng, trong mắt lóe lên chiến ý vô tận.

Khi Tiểu Hắc bước vào đây, hắn cảm giác được có một luồng nhiệt khí khổng lồ đang thiêu đốt da thịt bên ngoài của hắn. Thế nhưng lục phủ ngũ tạng thì lại có cảm nhận hoàn toàn ngược lại, như bị đông cứng, ngay cả máu đang lưu thông trong mạch máu cũng dần bị đóng băng.

"Không phải ngươi thích đánh nhau sao?"

Mà trên mỗi một lưỡi dao này còn mang theo lực lượng không gian.

Không chỉ là lửa và băng.

"Hơn nữa, lực lượng đạo tắc ở nơi đây sẽ căn cứ vào thân thể dần trở nên cường đại hơn của ngươi mà cũng càng thêm mãnh liệt."

Nói xong, Lục Trường Sinh để lại phân thân rồi rời đi.

Chỉ trong vỏn vẹn vài hơi thở, cơ thể Tiểu Hắc đã tràn đầy vết thương, máu tươi còn chưa kịp nhỏ xuống đất thì đã hóa thành một viên băng màu đỏ.

Tiếp đó hắn dẫn Thạch Sinh đến một vùng tinh không.

Lục Trường Sinh chỉ vào những con khôi lỗi kia, nói: "Đó, chừng này khôi lỗi chắc đủ cho ngươi đánh rồi."

"Được rồi, ngươi có thể bắt đầu."

Ngôi sao này tuy nhỏ, nhưng xung quanh nó lại tỏa ra vô số vòng hào quang.

Ngoại trừ những điều mà sư tôn nói, hắn thật đúng là không nghĩ ra còn có gì nữa.

Lục Trường Sinh cười gật đầu, nói: "Đúng thế, chính là ánh sáng."

"Tinh thần chi lực đại diện cho điều gì?" Lục Trường Sinh tự hỏi tự trả lời: "Trọng lực, trấn áp, thanh tẩy... Nhưng mà ngươi có nghĩ đến không, tinh thần chi lực còn có một năng lực đặc biệt trọng yếu?"

Lục Trường Sinh gật đầu nói: "Trong mắt ta, ngươi có thể lấy tinh thần chi lực làm mục tiêu tu luyện chủ yếu. Nhưng mà nếu như dựa vào tinh thần chi lực mà diễn sinh ra được các loại lực lượng khác để hỗ trợ thì có phải càng mạnh hơn không?"

Tinh thần chi lực ở nơi đây cực kỳ dày đặc.

Sau đó chính là Mục Phù Sinh.

Thạch Sinh chăm chú gật đầu: "Ta sẽ thử một chút."...

"Bởi vì cái gọi là đạo sinh nhất, nhất sinh nhị, nhị sinh tam, tam sinh vạn vật. Tất cả mọi thứ đều có thể sinh ra đủ loại lực lượng khác nhau."

Thạch Sinh nghi ngờ.

"Vậy ánh sáng có thể sinh ra cái gì?"

"Sinh chi lực, tốc độ càng nhanh... và khả năng tấn công không có lỗ hổng?"

"Không sai."

Lục Trường Sinh cười, vươn tay nắm vùng hư không bên cạnh, một ngôi sao bị Lục Trường Sinh bắt lấy trong tay.

"Ánh sáng?"

Thạch Sinh nhìn ngôi sao đó, nhớ đến lời Lục Trường Sinh nói lúc trước, thời gian dần trôi qua, trên mặt hắn mới lộ vẻ bừng tỉnh.

Những vòng hào quang này hóa thành những vòng sáng uốn lượn xung quanh ngôi sao này.

Nói thật, phương pháp huấn luyện đặc biệt cho Mục Phù Sinh là điều Lục Trường Sinh suy nghĩ lâu nhất, cũng là điều khiến hắn đau đầu nhất.

Bởi vì Mục Phù Sinh am hiểu rất nhiều thứ, và bản thân cũng có nhiều ý tưởng.

Nhưng mà cuối cùng Lục Trường Sinh vẫn quyết định cho Mục Phù Sinh tiến hành huấn luyện đặc biệt trên phương diện điều khiển lôi đình.

Bởi vì đây chính là nguồn gốc căn nguyên của Mục Phù Sinh.

Trong một tầng mây.

Mục Phù Sinh nghi ngờ nhìn xung quanh, hỏi: "Sư tôn, nội dung huấn luyện đặc biệt của ta là gì vậy?"

Lục Trường Sinh không nói gì, chỉ tạo ra mười mấy phân thân.

Sau đó, mười mấy tên "Lục Trường Sinh" kia bắt đầu lấy ra lò luyện đan để luyện đan.

Nhìn cảnh tượng này, Mục Phù Sinh có chút choáng váng.

"Vậy sư tôn nói năng lực càng lớn trách nhiệm càng nhiều, vậy không phải sư tôn nên..."

Lục Trường Sinh lập tức trở mặt, nói: "Ha ha, sao có thể chứ, ngươi là đồ đệ của ta mà!"

Mục Phù Sinh hỏi: "Sư tôn, đây chính là vẽ bánh mà ngươi thường hay nói đó sao?"

"Mà ngươi cũng biết đó, năng lực càng lớn thì trách nhiệm cũng càng nhiều, có ngươi vi sư mới bớt lo cho đám kia. Cho nên tu vi của ngươi nhất định phải được tăng cường!"

Lục Trường Sinh vỗ vai Mục Phù Sinh, trên mặt nở một nụ cười tươi tắn: "Ngươi nhìn ngươi đi, che giấu nhiều như vậy, thực lực cũng mạnh hơn đám tiểu tử thối kia nhiều, mà mỗi lần còn chùi mông giúp bọn hắn. Chính vì có ngươi nên vi sư mới yên tâm đó!"

"Được rồi, nỗ lực tu luyện đi."

Nhưng mà bình thường khi Lục Trường Sinh luyện chế đan dược sẽ không dẫn tới lôi kiếp. Bởi vì đan dược hắn luyện chế có đẳng cấp quá cao, đã vượt qua phạm trù cần lôi kiếp tôi luyện.

Nói đơn giản hơn thì chính là... Lôi kiếp sợ.

Nhưng mà nếu áp chế đẳng cấp của đan dược xuống thì lôi kiếp sẽ xuất hiện.

Nhưng... Đây cũng không phải là thứ mà Mục Phù Sinh có thể chịu nổi.

Hơn nữa còn là mười mấy đạo lôi kiếp đồng thời giáng xuống...

Lục Trường Sinh phất tay áo nói: "Không phải gia hỏa Tần Trạm kia đã cho ngươi Kiếp Lôi Châu sao? Vừa hay ngươi dùng cái đó để luyện hóa lôi kiếp đi, sau đó dung nhập vào cơ thể của mình."

"Đương nhiên đến cuối cùng, ta hy vọng ngươi có thể không dựa vào Kiếp Lôi Châu mà có thể luyện hóa lôi kiếp cho mình sử dụng. Nếu được như vậy tức là ngươi đã hoàn thành xuất sắc khóa huấn luyện đặc biệt."

Cơ mặt Mục Phù Sinh không ngừng giật giật.

Hắn cảm giác như đây không phải huấn luyện đặc biệt mà là sư tôn muốn chơi chết hắn.

Hơn nữa đây chính là đan dược cho sư tôn luyện chế, lôi kiếp này sẽ kinh khủng đến mức nào chứ?

Mẹ nó, trực tiếp dùng luyện đan để triệu hoán lôi kiếp.

Mục Phù Sinh trợn mắt há hốc mồm nhìn Lục Trường Sinh, nói: "Sư tôn... Ngươi muốn ta chết thì ngươi cứ việc nói thẳng, không cần làm quanh co lòng vòng như vậy."

Tầng mây xung quanh cũng bắt đầu trở nên đen mù.

Khí tức lôi kiếp điên cuồng tràn ngập xung quanh, vào thời khắc này, mười mấy đạo lôi kiếp đồng thời giáng xuống nơi đây!

Thế nhưng chỉ qua vài phút, đan hương thơm ngát đã tỏa ra khắp nơi.

"Ta chỉ là một người bình thường, không tính."

"..."

Mục Phù Sinh còn có thể nói gì nữa, chỉ đành đứng yên nhìn những đạo lôi kiếp kia chớp lóe, giống như sắp không chờ kịp nữa mà muốn hung hăng đánh lên người hắn một trận, khóe miệng Mục Phù Sinh giật giật.

Còn nói gì được nữa, làm thôi!

Lục Trường Sinh mỉm cười rời khỏi nơi này.

Nhưng mà đan dược, trận pháp và phân thân vẫn để lại đây.

Là vì đề phòng Mục Phù Sinh bị lôi kiếp đánh chết.

Trong số các đệ tử, Mục Phù Sinh là người khiến Lục Trường Sinh yên tâm nhất, hắn phải đảm bảo Mục Phù Sinh sẽ nhanh chóng trưởng thành trong tình huống an toàn.

Lúc này mới có thể thành thạo giúp đám Diệp Thu Bạch xử lý cục diện rắc rối, hắn cũng có thể yên tâm thảnh thơi hơn.

Trước khi đi ra ngoài.

Lục Trường Sinh quay người cổ vũ Mục Phù Sinh: "Cố lên nha, ngươi là đệ tử mà vi sư thích nhất."

Phía xa không có tiếng trả lời.

Đáp lại Lục Trường Sinh chỉ có những tiếng kêu thảm thiết không ngừng của Mục Phù Sinh...
Bạn cần đăng nhập để bình luận