Tất Cả Đệ Tử Của Ta Đều Có Tư Chất Đại Đế

Chương 185 - Tới hoàng cung làm khách

Lợi Nha Bạch Thử là tên gọi của ma thú này.

Là ma thú ở sâu trong cực bắc băng nguyên.

Ma thú Hư Thần cảnh.

Răng nanh trong miệng Lợi Nha Bạch Thử là vũ khí mạnh nhất của nó.

Cực kỳ sắc nhọn và cứng rắn.

Dù cường giả Hư Thần cảnh cũng không cách nào đối cứng một kích này.

Hiện giờ hơi thở của Tiểu Hắc đã uể oải không chịu nổi.

Thời gian dài ở cực bắc băng nguyên, chống cự lại cực hàn, không ngừng chém giết với rất nhiều ma thú nên thể lực của hắn đã sớm cạn kiệt.

Chỉ trong nháy mắt!

Một cái lỗ máu thông suốt từ giữa hai mắt Lợi Nha Bạch Thử đến vị trí cuối thân thể!

Một ngón tay thò ra.

Trực tiếp đâm thủng đầu Lợi Nha Bạch Thử!

Đang lúc cái mồm to của Lợi Nha Bạch Thử sắp sửa khép lại.

Một con ma thú Hư Thần cảnh thế mà bị một ngón tay hạ gục trong nháy mắt.

Hiện giờ nhìn thấy Lợi Nha Bạch Thử công kích.

Cái miệng to còn chưa kịp khép lại thì thân thể của nó đã cứng đờ, hai mắt vô thần từ giữa không trung rơi thẳng xuống.

Muốn cắn Tiểu Hắc đứt làm đôi thì có một bóng mờ trắng đột nhiên xuất hiện trước mặt Lợi Nha Bạch Thử.

Tiểu Hắc đang bay ngược giữa không trung cũng không cách nào kịp thời phản kích!

Một tia kiếm khí bắn ra từ đầu ngón tay của bóng mờ trắng!

Khi thân thể nó sắp rơi xuống nền tuyết thì có một luồng sáng xanh lục mang theo sinh chi ý bao bọc lấy Tiểu Hắc.

Chạm vào vị trí giữa hai mắt của Lợi Nha Bạch Thử.

Sinh chi ý không ngừng chữa trị thân thể Tiểu Hắc.

Không còn chút sự sống nào!

Lúc này, Tiểu Hắc cũng đã ngủ say.

Bọn họ biết mình đã trúng kế.

Bốn người Ninh Trần Tâm nhìn mấy bóng dáng tản ra hơi thở mạnh mẽ trên không trung.

"Đối phương có Phật môn gia nhập, về mặt thực lực thì đã vượt xa chúng ta."

Trở lại Thiên Thanh thành.

Ninh Trần Tâm đã biết rồi.

Làm xong hết thảy, bóng mờ trắng mới tức giận nói: "Thật sự là không tên nào làm ta bớt lo."...

Bởi vì trong mấy bóng người tản ra hơi thở bàng bạc kia.

Là Ninh Trần Tâm!

Mục tiêu của Lạc Nhật vương triều là hắn.

Giờ phút này.

"Căn bản không cần tốn công như thế."

Kiếm Triều Miện nhíu mày nói: "Rốt cuộc bọn họ làm thế này vì muốn dụ dỗ người nào?"

"Vậy mà không tiếc làm ra chuyện vị phạm lẽ trời."

Sắc mặt không khỏi chùng xuống.

Lương Phong lắc đầu,"Không đúng, nếu chỉ vì suy yếu lực lượng của chúng ta thì cũng không cần phải làm như thế."

Tông chủ Thiên Thanh tông nhíu mày nói: "Mục tiêu của bọn họ là ai? Chẳng lẽ là muốn dẫn chúng ta ra, đánh bại từng người một?"

Đối phương ở Thiên Thanh thành tàn sát người vô tội đều là vì dụ dỗ bọn họ xuất hiện.

Ninh Trần Tâm thấy được hai lão giả Phật môn.

Hai người, đều là tồn tại Hư Thần cảnh, Ninh Trần Tâm lại có thù oán với Phật môn.

Lúc ấy.

Một mình Ninh Trần Tâm đánh lên Phật môn khiến Phật môn tổn thất thảm trọng.

Hiện giờ, đối phương muốn mạng hắn cũng là chuyện rất bình thường.

Chỉ nghe lão giả râu dài nở nụ cười hiền hòa, chắp tay trước ngực nói: "A Di Đà Phật, Ninh thí chủ, chúng ta lại gặp mặt."

Vừa nghe lời này.

Ba người tông chủ Thiên Thanh tông liền hiểu ra.

Mục tiêu của đối phương là Ninh Trần Tâm!

Ninh Trần Tâm hơi sửng sốt.

"A?"

Lão giả râu dài cười nói: "A Di Đà Phật, Ninh thí chủ hiểu lầm, lần này tới không phải vì giết ngươi."

Thấy Ninh Trần Tâm tiến vào trạng thái chiến đấu.

Ninh Trần Tâm cầm Đạo kinh, trong tay đáp: "Lời dối trá thì không cần nói nhiều nữa, bắt đầu đi."

Lão giả râu dài cũng không có tức giận, ngược lại cười nói: "Thực lực của Ninh thí chủ, chúng ta biết rõ như ban ngày, tự nhiên cần làm thế này rồi."

Nghe được nơi này.

Ba người liền nhanh chóng rời khỏi.

Hai lão giả cũng không có ngăn cản ba người Lương Phong.

Rốt cuộc cũng cần có người đi truyền tin mới có thể dẫn tới người phía sau Ninh Trần Tâm ra tay.

Ninh Trần Tâm thản nhiên nhìn mấy bóng người trên không trung.

Hai lão giả Phật môn tu vi Hư Thần cảnh dẫn đầu.

Còn có bốn người, tất cả đều là tồn tại nửa bước Hư Thần cùng với Càn Nguyên cảnh hậu kỳ.

Hắn không khỏi cười nói: "Xuất động nhiều người như vậy, thật sự để mắt tới tiểu sinh."

Nghe lời Ninh Trần Tâm châm chọc.

Tông chủ Thiên Thanh tông cũng gật đầu nói: "Hiện tại chúng ta nên trở về báo tin cầu viện, như vậy mới có khả năng cứu Ninh Trần Tâm."

Chỉ thấy Lương Phong lắc đầu nói: "Dựa chúng ta không cách nào chống lại đối phương, chúng ta nán lại ở chỗ này cũng không làm nên chuyện gì."

Kiếm Triều Miện quay đầu nhìn.

Lương Phong bên cạnh kéo áo Kiếm Triều Miện.

Kiếm Triều Miện nhíu mày nói: "Vậy ngươi làm thế nào bây giờ?"

Ninh Trần Tâm cũng nói với ba người tông chủ Thiên Thanh tông: "Các ngươi rời đi trước, mục tiêu của bọn họ là ta."

"Chỉ là muốn mời Ninh thí chủ theo chúng ta một chuyến đến một nơi làm làm khách mà thôi."

Làm khách?

Không phải đơn giản như vậy đi?

Nhưng đội hình của đối phương cũng không cho phép Ninh Trần Tâm có thể làm gì khác.

Chỉ hai lão giả Phật môn Hư Thần cảnh đã đủ khiến cho Ninh Trần Tâm bó tay bó chân rồi.

Dù sao với thực lực hiện tại của hắn thì còn không đủ để chống lại cường giả Hư Thần cảnh.

Vì thế Ninh Trần Tâm mới thu hồi Đạo kinh, tiến đến gần bọn họ.

"Vậy đi thôi."

Lão giả râu dài cười nói: "Ninh thí chủ rất gan dạ sáng suốt, lão nạp bội phục."

Ninh Trần Tâm không có nói chuyện nữa.

Đối với loại người dối trá thế này, hắn không có gì để nói.

Một đường không hề nói chuyện.

Ninh Trần Tâm và đám người lão giả râu dài đi tới hoàng cung Lạc Nhật vương triều.

Ở trong hoàng cung.

Quốc chủ Lạc Nhật vương triều Hoàng Nhất Thống cùng với đại hoàng tử Hoàng Thiên Minh đều ở trong cung điện.

Hoàng Thiên Minh chính là kẻ phát động chiến tranh lần này.

Ninh Trần Tâm liếc mắt nhìn Hoàng Thiên Minh, hắn có thể cảm nhận rõ.

Quanh thân Hoàng Thiên Minh có từng sợi thi khí mà mắt thường không thể nhìn thấy.

Thấy Ninh Trần Tâm nhìn về phía chính mình, Hoàng Thiên Minh cười nói: "A? Người tu hành Nho đạo, ở thời đại này mà có thể tu Nho đạo đến cấp độ này thật sự không dễ."

Ninh Trần Tâm đáp lại: "Tất cả những chuyện ngươi làm, ngươi chung quy sẽ nhận được báo ứng."

Vận mệnh chú định, đều có nhân quả.

Nghe vậy, Hoàng Thiên Minh lại không cho là đúng.

"Báo ứng? Chỉ cần thực lực đủ mạnh, cho dù có báo ứng thì lại như thế nào?"

Ninh Trần Tâm lắc lắc đầu cười.

Hoàng Thiên Minh thấy hắn cười thì khẽ nhíu mày,"Như thế nào, ngươi không đồng ý sao?"

"Cũng không phải."

Ninh Trần Tâm bình tỉnh nở nụ cười, lạnh nhạt nói: "Chỉ là, có lẽ ngươi còn không có mạnh đến mức đó."

"A?"

Sắc mặt Hoàng Thiên Minh trở nên âm u, khóe miệng cong lên, đứng dậy.

Một cổ thi khí tràn đến bao phủ Ninh Trần Tâm!

Cỗ thi khí này nồng đậm hơn thi khí ở quân đội Lạc Nhật vương triều không ít.

Ninh Trần Tâm lấy Đạo kinh ra.

Từng sợi Nho đạo chi khí xoay tròn quanh thân hắn chống lại thi khí.

Chỉ nghe Ninh Trần Tâm cười nói: "Ta chỉ nói sự thật mà thôi."

Trong lòng hắn.

Sư tôn mới là tồn tại mạnh nhất mà hắn từng chứng kiến.

Tuy rằng đến nay vẫn không cách nào nhìn ra sâu cạn.

Sư tôn cũng rất ít ra tay.

Nhưng mỗi một lần ra tay đều sẽ nghiền ép đối thủ.

Giống như trận chiến trên Phật Sơn kia.

Ninh Trần Tâm nhớ sâu sắc cảnh tượng khi ấy.

Sắc mặt Hoàng Thiên Minh càng u ám hơn.

Hắn chưa từng bị khinh thường như thế này?

Dù là ở thời kỳ thượng cổ cũng không.

Người khác nhắc tới tên tuổi hắn, ai mà không sợ nứt gan nứt mật?

Hiện giờ lại bị một tên tiểu bối khinh thường?

Hắn đang muốn muốn tiếp tục ra tay thì lại bị nam tử quạt xếp mở miệng ngăn lại.

"Đạo đãi khách cũng không phải là như vậy."

"Hắn còn có chỗ trọng dụng."
Bạn cần đăng nhập để bình luận