Tất Cả Đệ Tử Của Ta Đều Có Tư Chất Đại Đế

Chương 623 - Trong lúc nhất thời không thu tay kịp

. . . . . . . .

Vạn vực hoang dã không chỉ có một tòa luận đạo đài.

Vì để tốc độ thi đấu diễn ra nhanh hơn nên có nhiều luận đạo đài.

Ở một luận đạo đài phía tây.

Mục Phù Sinh và mấy người Thánh Phù tông đang tiến hành thi đấu vòng hai.

Người tu đạo tham gia đối với Thánh Phù tông mà nói lại không hề bất kỳ tính khiêu chiến nào.

Cũng không phải do cố ý an bài hay là trùng hợp.

Bốn thế lực đứng đầu giới vực trung vĩ độ đều bị phân phối tới các luận đạo đài khác nhau.

Mục Phù Sinh thu hồi vẻ tùy tiện cùng cợt nhả thường ngày.

Một phương thắng lợi sẽ tiến hành luận bàn với đệ tử Thánh Phù tông.

Rốt cuộc với thực lực của Thánh Phù tông thì không cần phải lãng phí thời gian chờ đợi đánh từng đợt.

Đây là thế lực thứ hai cùng với thế lực thứ ba tỷ thí.

Tiến hành tỷ thí quyết ra thắng bại với thế lực còn lại.

Đối với cái tên này, Mục Phù Sinh đã khắc sâu trong tâm trí mình.

Trên cơ bản, nơi đài có thế lực đứng đầu tham gia sẽ không có sự trì hoãn.

Quyết ra người thắng cuộc cuối cùng.

Các thế lực cũng không có bất kỳ ý kiến gì.

Thánh Phù tông là một thế lực đứng đầu nên bị xếp đến luận đạo đài cuối cùng.

Sắc mặt âm trầm nhìn luận đạo trên đài.

Bởi vì thời điểm Vô biên giới vực bị Tà tộc xâm lấn, trong các thế lực buông xuống tàn sát vô số người ở Vô Biên hoàng triều thì Vô Nhai Tông là một trong số đó.

Bên dưới luận đạo đài.

Lúc này Lãnh Ngâm Thu bên cạnh chú ý tới sắc mặt của Mục Phù Sinh, không khỏi cảm thấy khó hiểu hỏi: "Làm sao vậy? Bên trên có kẻ thù của ngươi?"

Bên trên luận đạo trên đài có một thế lực tên là. . . . . . Vô Nhai Tông.

Cũng khắc lên tử phù . . . . .

"Trước kia Vô Nhai Tông từng giết không ít người ở hoàng triều của ta."

Sao có thể không có một chút nhãn lực chứ?

Mục Phù Sinh cũng không nói rõ chi tiết nên hắn cũng sẽ không chủ động đi hỏi.

Dù sao cũng là đệ tử thân truyền của tông chủ Thánh Phù tông.

Lãnh Ngâm Thu gật gật đầu nói:

Không thể không nói, Lãnh Ngâm Thu là một người rất tinh tế.

"Đến lúc đó giết hết bọn họ là được."

Nói tới đây, Lãnh Ngâm Thu nở nụ cười lạnh nói:

"Xem bộ dạng này, Vô Nhai Tông còn dư lại ba người, bên thế lực đối thủ còn dư lại một người, hẳn là không có gì bất ngờ."

Được xem là người kế thừa của tông chủ mà bồi dưỡng.

Có một số việc nếu một người muốn nói thì không cần phải chờ ngươi ta dò hỏi.

Mục Phù Sinh chỉ nói là hoàng triều chứ không có nói ra là hoàng triều nào.

Vậy nên cũng không cần hỏi thêm nữa.

Mục Phù Sinh gật gật đầu nói:

Bởi vì bọn họ chưa từng nghe nói Mục Phù Sinh đến từ nơi nào.

Lãnh Ngâm Thu hơi sửng sốt.

Hoàng triều sao?

Mục Phù Sinh gật gật đầu, nói ra lời khiến mấy người Lãnh Ngâm Thu Ninh Tập Thẩm Tử Ngọc phải kinh ngạc.

"Đến lúc đó để ta lên, bọn họ phải do ta tự tay giải quyết."

Mấy ngày nay ở chung, bọn họ đều có thể cảm giác được.

Mục Phù Sinh là một người hành sự không trương dương, đặc biệt cẩn thận, hơn nữa không thích trêu chọc phiền toái.

Đây là lần đầu tiên nghe hắn nói ra lời thế này!

Nhưng mà hai bên đã có thù nên cũng dễ hiểu.

Ba người đều là không có ý kiến gật gật đầu.

Với thực lực của mình, Mục Phù Sinh dư sức giải quyết hết.

Tùy tiện vứt ra một đạo phù triện Địa Tiên cấp đều có thể tiêu diệt nhóm đối phương!

Chỉ với điểm này thôi Thánh Phù tông cũng đã rơi vào thế yếu.

Còn phù triện, trừ phi ngươi khắc dấu trong quá trình luận bàn, nếu không cũng không được sử dụng luôn.

Ở Vạn vực thi đấu không thể sử dụng đan dược trong lúc luận bàn.

"Bại bởi Thánh Phù tông cũng không mất mặt, huống hồ khả năng thực chiến của Thánh Phù tông cũng không đạt tới tiêu chuẩn của thế lực đứng đầu."

"Không cần phải sợ hãi, buông ra mà đánh là được."

Một bên, tông chủ Vô Nhai Tông nói:

Vô Nhai Tông đạt được thắng lợi cuối cùng.

Sau khi nghỉ ngơi khôi phục trạng thái một ngày.

Vô Nhai Tông tiếp tục chiến với Thánh Phù tông.

"Vô Nhai Tông đối chiến với Thánh Phù tông, người hai bên lên đài."

Một nam tử trung niên đứng trên luận đạo đài nhàn nhạt nói.

Mục Phù Sinh trực tiếp nhảy lên, không có chút do dự.

Bốn tên đệ tử Vô Nhai Tông bốn gã đệ tử đều liên tục cười khổ.

"Sao Thánh Phù tông lại xuất hiện ở luận đạo đài chúng ta chứ?"

"Ai, chỉ có thể nói là không gặp may mắn đi."

Quả nhiên kết quả không nằm ngoài dự kiến.

Chẳng lẻ lại sợ hãi một thế lực nhị lưu sao?

Thánh Phù tông bọn họ chính là một trong bốn thế lực đứng đầu ở giới vực trung vĩ độ.

Trước nay ba người đều không có suy nghĩ theo hướng này.

Rất xin lỗi.

Còn chuyện kết thù với Vô Nhai Tông sao?

Nếu có thể sử dụng phù triện chuẩn bị trước khi luận bàn.

Như vậy. . . . . . Thánh Phù tông sẽ cực kỳ thuận lợi giành lấy vị trí khôi thủ Vạn vực thi đấu.

Trên phương diện phù triện có thế lực có khả năng khiêu chiến Thánh Phù tông?

Có thế lực nào có phù triện dự trữ nhiều như Thánh Phù tông?

Bốn tên đệ tử Vô Nhai Tông nghe vậy, ánh mắt sáng lên, đều gật gật đầu.

Một tên đệ tử nhảy lên trên luận đạo đài, chắp tay với Mục Phù Sinh.

Mục Phù Sinh lại không có động tác đáp lại, chỉ lạnh lùng nhìn tên đệ tử này.

Không một chút cảm xúc, biểu hiện lạnh nhạt dị thường!

Một tên trưởng lão Thánh Phù tông thấy cảnh này không khỏi sờ sờ cằm.

Xem ra. . . . . . Vô Nhai Tông có thù oán với tên này

Tên đệ tử vừa lên đài thấy biểu tình lạnh nhạt của Mục Phù Sinh cũng khẽ nhíu mày.

Tuy rằng hai thế lực chênh lệch không ít nhưng cũng không đến mức xem thường người khác như này đi?

Theo nam tử trung niên ra lệnh, trận chiến bắt đầu.

Tên đệ tử Vô Nhai Tông vỗ một chưởng về phía Mục Phù Sinh!

Một chưởng này tích tụ tất cả lực lượng mà tên đệ tử này có.

Lúc đối mặt với đệ tử Thánh Phù tông, hắn không dám giữ lại gì cả.

Cho nên thời điểm đánh ra một chưởng, chưởng này thậm chí còn vượt qua giới hạn vốn có của hắn.

Dùng tu vi Biến Huyết cảnh đỉnh cứng rắng đánh ra một chưởng mang uy thế nửa bước Trọc Tiên cảnh!

Phía dưới, các đệ tử Vô Nhai Tông xem mà tỏ vẻ tán thưởng.

"Thời điểm đối mặt với cường giả mới có thể ép ra tiềm lực của bản thân nha!"

"Không sai, nếu không thì thật không nhìn ra thiên phú của sư đệ còn không tồi, thế mà có thể phát huy ra uy thế nửa bước Trọc Tiên."

"Dù có bại trận, sau khi trở lại tông môn cũng sẽ được tập trung bồi dưỡng."

Nhưng mà khi bọn họ vừa dứt lời thì Mục Phù Sinh ra tay.

Chỉ thấy Mục Phù Sinh vẫn lạnh nhạt.

Sát ý bị hắn ẩn giấu thật sâu.

Nếu lộ ra sát ý sẽ bị đối phương nhìn thấu.

Sau đó đối phương không dám lên đài hoặc trực tiếp nhận thua thì phải làm thế nào?

Mục Phù Sinh hét lớn một tiếng, vỗ một chưởng!

Tức khắc!

Lôi đình cuồn cuộn!

Từng đạo lôi đình hóa thành lôi đình cự long trực tiếp nghiền nát chưởng ấn, xuyên thấu qua ngực đệ tử Vô Nhai Tông!

Tên đệ tử kia tức khắc không còn hơi thở!

Thân thể ngã nhào về trước nện xuống mặt đài.

Làm xong hết thảy Mục Phù Sinh còn hơi thở gấp nói:

"Ngại quá ngại quá, không thể dùng phù triện nên ta có chút khẩn trương, trong lúc nhất thời không kịp dừng tay."

Lãnh Ngâm Thu: ". . . . . ."

Ninh Tập: ". . . . . ."

Thẩm Tử Ngọc: ". . . . . ."
Bạn cần đăng nhập để bình luận