Tất Cả Đệ Tử Của Ta Đều Có Tư Chất Đại Đế

Chương 1242 - Sóng ngầm lưu động

. . . .

Tàn dương như máu.

Mặt đất bình nguyên xuất hiện từng vết nứt như cánh tay kéo dài, máu tươi chảy trong khe nứt giống như từng dòng suối huyết sắc...

Lần thứ ba Tà Ma Vực tiến công cực kỳ nhanh, thế công hung hãn.

Dù là sớm bố trí cạm bẫy nhưng vẫn không cách nào ngăn cản bước chân đối phương.

Huống hồ khi mất đi đám người Diệp Thu Bạch thì độ khó tăng lên rất nhiều.

Trong một canh giờ ngắn ngủi mà đã tổn thất cực kỳ thảm trọng!

Hôm nay quân đội Tà Ma Vực đã vượt qua hơn phân nửa bình nguyên!

Đúng là vậy!

Tiên Đế đưa mắt nhìn về phía mấy ngọn núi cao, sâu kín nói:

"Hai lần thất bại làm cho Tà Ma Vực mất hết thể diện nên lần tấn công thứ ba này mới phát động thế công mãnh liệt."

"Đúng vậy... bây giờ cũng chỉ có thể tin tưởng bọn Diệp Thu Bạch thôi."

"Diệp Thu Bạch còn không có động tĩnh gì sao?"

Thật không ngờ trận thứ nhất, trận thứ hai, thậm chí trận thứ ba đối kháng với Tà Ma Vực đều phải dựa vào bọn Diệp Thu Bạch.

Chỉ còn cách tường thành một khoảng không xa.

"Hy vọng bọn họ có thể gây ra động tĩnh lớn một chút..."

Tiên sinh khẽ thở dài:

Tiên Đế và tiên sinh ngưng trọng nhìn cảnh tượng trước mắt:

Hai quân giao chiến, nếu như không đạt được ưu thế tuyệt đối về chiến lực cao tầng, Phàm nhân giới dựa vào đám người Diệp Thu Bạch cũng không thể giành được ưu thế.

Cùng lúc đó, phía sau đại quân Tà Ma Vực, sắc mặt bốn tên trưởng lão cực kỳ khó coi.

"Cho dù đám người Diệp Thu Bạch có ở đây cũng không có tác dụng lớn, vẫn sẽ bị quyết tâm tấn công mạnh mẽ của đối phương nghiền ép."

Bọn họ đã nhận được truyền âm, đối phương phái người tránh thoát thần thức của bọn họ vượt qua núi cao đánh lén cứ điểm, hơn nữa còn hủy diệt tám phần vật tư hậu cần.

Nói tới đây, Tiên Đế cũng không khỏi lắc đầu cười khổ.

Tiên Đế có chút dở khóc dở cười.

"Chẳng lẽ thật sự không có biện pháp làm gì bọn họ?!"

"Quả nhiên là chuyện hoang đường đến cực điểm!"

Một tên trưởng lão mặt xanh lắc đầu nói:

Cường giả Thần Đế cảnh không thể ra tay, cường giả nửa bước Thần Đế cảnh cũng không thể chiếm cứ thượng phong khi giao chiến.

Nhưng nếu như phát hiện thực lực của chúng ta giảm mạnh, không chừng sẽ nhân cơ hội ra tay!"

Hơn nữa hiện giờ đối phương vẫn đang tàn sát bừa bãi trong cứ điểm.

Đúng vậy, đây cũng là mục đích của đám người Diệp Thu Bạch.

"Xem ra mấy người trẻ tuổi kia cũng nhìn thấu tâm tư của chúng ta, cho nên mới không có hủy diệt toàn bộ vật tư mà lưu lại hai phần để bức bách chúng ta lui binh..."

Nghe được ba tên trưởng lão khác phân tích, đại trưởng lão hít sâu một hơi, nhìn về phía cứ điểm, nói:

Chỉ có thể để cho mấy người trẻ tuổi kia không ngừng tàn sát quân đội của bọn họ!

"Nếu để mặc đối phương tàn sát, không chỉ đoạn tuyệt vật tư tiếp tế mà còn ảnh hưởng nặng nề tới kế hoạch tiến công các giới khác."

Nói tới đây, trưởng lão mặt xanh ngưng trọng nói tiếp:

"Phải biết rằng, một giới kia vẫn luôn chăm chú quan sát, tuy rằng hiện tại bọn hắn không có ra tay trợ giúp Phàm nhân giới và Tiên giới chống đỡ chúng ta.

Đại trưởng lão tức giận nói:

"Chẳng lẽ không thể mặc kệ, cứ để bọn họ tùy ý tàn sát hậu phương, chúng ta chỉ cần hoàn toàn công hãm thành trì là được?"

"Xem ra bọn họ đang bức bách chúng ta lui binh, nếu như không lui binh trở về hậu phương, đối phương sẽ tàn sát nhiều hơn nữa.

Một tên trưởng lão âm trầm nói.

Với năng lực không gian của Tiểu Thạch Đầu, lại phối hợp với phù triện của Mục Phù Sinh, muốn hủy diệt tất cả vật tư quá dễ dàng.

Nhưng làm như vậy sẽ hoàn toàn chọc giận Tà Ma Vực, sẽ khiến bọn họ nổi điên không chút cố kỵ công hãm Phàm nhân giới!

Nếu như để lại hai phần thì vẫn còn một tia hy vọng, không đến mức không có tài nguyên để duy trì chiến trận.

"Nhưng nếu hiện tại lui binh... chính là lần thứ ba tiến công thất bại, ngay cả một tường thành đều không thể công phá, kết quả này làm cho thế nhân đối đãi Tà Ma Vực ta thế nào?!"

Phía trên, Tà Chủ cùng Ma Thần tựa hồ cũng đã biết được tin tức.

Tà Chủ thản nhiên nói: "Lui binh đi.

Bốn trưởng lão ngạc nhiên nhìn lên, chỉ thấy sắc mặt Tà Chủ bình thản.

Hình như biểu hiện này... có chút không phù hợp với tính tình cách cả Tà Chủ!

Nói như vậy, Tà Chủ không quen che giấu hỉ nộ như Ma Thần, chỉ cần không hài lòng hắn sẽ thể hiện hết lên trên mặt.

"Trực tiếp lẻn vào cứ điểm của đối phương? Làm thế nào?"

Nghe đến đây tất cả mọi người đều kinh ngạc.

"Cho nên Tà Ma Vực mới mau chóng lui binh!"

"Bọn Diệp Thu Bạch lẻn vào phía sau cứ điểm của đối phương, khiến địch nhân tổn thất nghiêm trọng!"

Ngay sau đó, Tiên Đế giải thích:

Ngay cả Quý Thiên Dao, Kim Vô Tận và đám thiên kiêu Tống Kiêu cũng sửng sốt.

"Lui binh!"

Tuy đại quân Tà Ma Vực cảm thấy khó hiểu nhưng thân là binh lính, chỉ có thể nhanh chóng chấp hành mệnh lệnh.

Tất cả đều bắt đầu lui, trên mặt mỗi một tên tướng sĩ Tà Ma Vực đều có vẻ không cam lòng cùng với phẫn nộ.

Thấy được đại quân Tà Ma Vực như thủy triều rút lui, tất cả người Phàm nhân giới và tiên giới đều sửng sốt, sau đó phát ra tiếng hoan hô kinh thiên động địa!

Tiên Đế và tiên sinh là người hiểu rõ tình hình thực tế lại thở phào nhẹ nhõm, nhìn nhau cười.

Xem ra bên Diệp Thu Bạch đã thành công.

Tiên Đế tiến lên một bước, cao giọng quát:

"Lần này chống đỡ thành công, chư vị đều có công lao, Diệp Thu Bạch, Hồng Anh, Ninh Trần Tâm, Tiểu Hắc, Mục Phù Sinh, Thạch Sinh, Mộc Uyển Nhi, Tiểu Thạch Đầu và Phương Khung lập công đầu!"

Mọi người sửng sốt, hai lần trước đúng là chiến công của đám người Diệp Thu Bạch thịnh nhất, nhưng lần này bọn họ không có xuất hiện.

Nghe vậy, đại trưởng lão nháy mắt hoảng hốt, lập tức phất tay hét lớn:

Tà chủ lạnh lùng nhìn về phía đại trưởng lão.

"Bổn tọa nói... Lui binh!"

"Nhưng..."

Đại trưởng lão vội vàng chắp tay nói:

Nhưng hiện tại lại không hề tức giận?

Bất quá mặc kệ là phương pháp gì, nếu vậy thì quả thật bọn Diệp Thu Bạch lập công đầu!

Nhìn xuống đám người đang hoan hô bên dưới.

Tà Chủ và Ma Thần lại lạnh lùng nhìn chằm chằm ba vị Tiên Tổ đang nhắm mắt giả vờ.

Ma Thần lãnh đạm nói: "Không thể không nói, Phàm nhân giới xuất hiện không ít mầm non tốt."

Tiên Tổ râu dài khẽ chắp tay, cười nhạt nói:

"Đa tạ khen ngợi."

Tà Chủ nhìn thoáng qua người Phàm nhân giới Tiên giới phía dưới, lại chuyển ánh mắt tới trên người ba vị Tiên Tổ, cười lạnh:

"Bất quá các ngươi cao hứng có chút sớm..."

Ánh mắt Tiên Tổ râu dài ngưng tụ, lập tức hiên ngang cười:

"Ba lần thành công, dĩ nhiên đáng giá cao hứng.

"Hừ, hi vọng các ngươi có thể duy trì tâm tình này."

Dứt lời, Tà Chủ cùng Ma Thần biến mất tại chỗ.

Nhìn phương hướng hai người rời đi, ba vị Tiên Tổ nhìn nhau, sắc mặt có chút ngưng trọng.

Nếu như đối phương biểu hiện ra sự phẫn nộ giống như hai lần trước, có lẽ bọn họ sẽ không nghĩ nhiều.

Nhưng hôm nay quá mức bình thản rồi.

Tựa hồ... còn có kế hoạch khác?
Bạn cần đăng nhập để bình luận