Tất Cả Đệ Tử Của Ta Đều Có Tư Chất Đại Đế

Chương 457 - Thư Trai dị biến

. . . . . . . . . . . .

Sau khi sáng lập Thanh Vân kiếm tông.

Diệp Thu Bạch liền giao toàn bộ sự vụ tông môn cho Kiếm Triều Miện và Lương Phong phụ trách.

Chuyện này làm hai người khổ không nói nổi.

Vốn là kẻ tiêu tiêu sái sái, mỗi ngày đều có thể tìm hiểu kiếm đạo bất kỳ lúc nào.

Nhưng bây giờ lại dùng hơn phân nửa thời gian xử lý chuyện hằng ngày của Thanh Vân kiếm tông.

Dù sao Diệp Thu Bạch là nhân vật truyền kỳ ở Man hoang giới vực.

Thanh Vân kiếm tông mà hắn sáng lập tự nhiên phải khách đến đầy nhà rồi.

Hiện giờ, Lương Phong cùng với Kiếm Triều Miện đều đã đột phá đến Hư Thần cảnh hậu kỳ.

Được thế nhân xưng là nhân vật yêu nghiệt.

Lương Phong tỏ vẻ nguy hiểm nói:

Thiên phú của hai người vốn không hề yếu, trước đây đều là thiên kiêu các tông.

Đủ chuyện hết!

"Được được được, đều nghe các ngươi, đánh ở đâu đây?"

Mỗi ngày đều có người đến bái sư, có người thì muốn tham quan.

Chỉ là khi đó Diệp Thu Bạch và các đệ tử Thảo Đường quá nổi bật, nghiền ép tất cả yêu nghiệt ở Man hoang giới vực.

Điều này khiến trong lòng hai người tích lửa suốt nhiều năm.

Cũng có muốn đến nhìn xem Diệp Thu Bạch để lại bí tịch hay gì gì đó.

Trở thành một trong những cường giả hàng đầu Man hoang giới vực.

Chỉ thấy Lương Phong cùng với Kiếm Triều Miện đồng thời rút trường kiếm trong tay vọt thẳng về phía Diệp Thu Bạch!

"Lát nữa ngươi áp chế cảnh giới của mình ngang bằng chúng ta!"

Diệp Thu Bạch cười cười.

Diệp Thu Bạch cũng biết mình đuối lý nên ngượng ngùng gãi gãi đầu, cười nói:

Đánh ở đâu hả?

Bởi vì hai người là kiếm tu nên đều hiểu rõ một đạo lý.

Kiếm Triều Miện và Lương Phong liếc nhau.

Kiếm ý cấp bậc Đại Kiếm Tông hóa thành một dòng sông kiếm ý cuộn trào mãnh liệt trảm vào kiếm gỗ trong tay Diệp Thu Bạch!

Cũng không có thi triển kiếm ý cùng với kiếm vực.

Trong mắt hai người trong mắt, giờ phút này Diệp Thu Bạch giống như một ngọn núi cao không cách nào vượt qua.

Trong tay lập tức có thêm một thanh kiếm gỗ, áp chế cảnh giới của mình về Hư Thần cảnh hậu kỳ.

"Không tồi nha, tiến bộ rất nhanh."

Diệp Thu Bạch cười nói:

Ngăn cản tất cả mọi người!

Chỉ nâng kiếm gỗ trong tay chém ra một kiếm bình thường nhất.

Nhưng mà chuôi kiếm gỗ này cũng không có tan nát.

Nó như Huyền thiết cứng rắn nhất thế gian, không hề sứt mẻ chút nào.

Trảm không nát, đâm không thủng!

Biết Diệp Thu Bạch đang nhường bọn họ nhưng cả hai cũng không có ỷ lại.

Kiếm của hai người mang theo kiếm ý mãnh liệt!

Thì kiếm của đối phương vẫn có thể dùng kiếm đạo mà áp chế.

Trước mặt một tên kiếm tu cường đại thật sự, cho dù người ta có áp chế cảnh giới và không sử dụng kiếm ý.

Ngay sau đó kiếm gỗ trong tay hắn nhẹ nhàng run lên.

Vẫn không có bất kỳ tia kiếm ý nào hiển lộ.

Nhưng mà sắc mặt của Kiếm Triều Miện cùng với Lương Phong bỗng nhiên thay đổi!

Giờ khắc này, kiếm trong tay Diệp Thu Bạch hoặc là kiếm đạo của hắn như có thể thuyên chuyển thiên địa chi lực.

Giờ khắc này, một lá một hoa như hóa thành những thanh kiếm vô cùng sắc nhọn không ngừng chém về phía kiếm trong tay hai người.

Kiếm Triều Miện và Lương Phong đồng thời lui về phía sau!

Rõ ràng không có kiếm ý nhưng kiếm gỗ bình thường trong tay Diệp Thu Bạch lại giống như thần binh có thể trảm phá hết thảy hư vọng của thế gian.

Không gì chặn được!

Không gì không thể trảm.

Diệp Thu Bạch thu hồi kiếm gỗ rồi nói:

Đó là mục tiêu của bọn họ.

Phải nỗ lực đuổi theo bóng dáng Diệp Thu Bạch.

Dù chênh lệch có lớn cũng không thể cứ để chênh lệch lớn mãi được.

Nhưng cũng đúng chính thất bại mới có thể thúc đẩy hai người điên cuồng tu luyện.

Nói thật, không có khả năng không cảm thấy thất bại.

Ngay sau đó cả hai cắn răng vung kiếm chém tới!

Nhưng kiếm ý vẫn bị kiếm vũ ngập trời vùi dập.

Cuối cùng kiếm vũ lại tụ thành một kiếm chỉ thẳng hai người.

Diệp Thu Bạch thu hồi kiếm gỗ, cười nói:

"Được chứ?"

Kiếm Triều Miện và Lương Phong nghe xong chỉ có thể cười khổ.

Vẫn biến thái như cũ nha. . . . . .

Sự chênh lệch giữa bọn họ đã càng lúc càng lớn.

Hiện tại không nhìn thấy bóng lưng luôn rồi.

Sắc mặt Kiếm Triều Miện và Lương Phong lại thay đổi.

Trong lúc nhất thời, hai người chỉ nhìn thấy có vạn thanh kiếm hóa thành kiếm vũ quét về phía mình.

Kéo theo từng bóng kiếm!

Xẹt qua không gian.

Rồi chợt vọt về phía Kiếm Triều Miện cùng với Lương Phong!

Lúc này tay phải Diệp Thu Bạch cầm kiếm, tay trái vắt sau lưng, chân bước nhẹ nhàng.

"Nói đi, hai ngươi tới nơi này cũng không có khả năng chỉ là tới chịu ngược đi?"

Nghe tới đây, hai người không khỏi trợn trắng mắt.

Lương Phong tức giận nói:

"Thanh Vân kiếm tông do chính ngươi sáng lập phải không?"

"Đúng vậy, làm sao vậy?"

"Mẹ nó, ba năm thu đệ tử một lần cũng do ngươi thiết lập đi?"

Diệp Thu Bạch nghe vậy sửng sốt, ngay sau đó cười khổ vò đầu nói:

"Hôm nay là ngày thu đệ tử sao? Ta thật sự quên mất."

Mấy người Hồng Anh nghe mà không khỏi cười lớn.

Đây là tông chủ của một tông nha?

Hồng Anh ít nhất cũng xử lý xong mọi chuyện, chờ Vân Hoàng đế quốc đi vào quỹ đạo mới rời khỏi.

Ninh Trần Tâm thì sao?

Thống trị Nho đạo chính thống ở Man hoang giới vực cùng với Thiên Linh giới vực.

Còn Diệp Thu Bạch, ngay cả quy củ mà mình định ra cũng quên mất.

Lục Trường Sinh cũng che mặt nói:

"Về sau đừng nói là đồ đệ của ta."

Ạch. . . . . .

Sư tôn, hình như ta cũng giống ngươi nha?

Đương nhiên lời này không có khả năng nói ra khỏi miệng.

Nếu không sẽ bị đánh tơi bời, Liễu Tự Như chính là ví dụ tốt nhất. . . . . . .

Hôm nay.

Là Thanh Vân kiếm tông lại bắt đầu tuyển nhận đệ tử theo kỳ hạn ba năm một lần.

Là tông môn do truyền kỳ Man hoang giới vực, đệ tử Thảo Đường Lục Trường Sinh Diệp Thu Bạch sáng lập.

Hiện giờ, Diệp Thu Bạch đã trở về, còn giảng đạo ở Tàng Đạo thư viện.

Điều này khiến sự cuồng nhiệt của tất cả các kiếm tu đối với Diệp Thu Bạch đã đạt tới mức độ cao nhất.

Trong lúc nhất thời, trước sơn môn Thanh Vân kiếm tông đầy ắp kiếm tu.

Kiếm tu các vực đều tập trung tới nơi đây, muốn bái nhập Thanh Vân kiếm tông.

"Các ngươi có nghe nói không? Diệp tiền bối muốn tới tự mình chủ trì lần chiêu thu đệ tử này."

"Chúng ta cũng vì tin này mới đến! Diệp tiền bối chính là kiếm tu đệ nhất Man hoang giới vực hiện giời, một thân thực lực quỷ thần khó lường!"

"Nếu có thể bái nhập Thanh Vân kiếm tông thì có thể đi ngang Man hoang giới vực nha."

"Đừng nghĩ nữa, quy tắc thứ nhất của Thanh Vân kiếm tông chính là không thể vung kiếm làm ác, không thể ỷ thế hiếp người, một khi phát hiện sẽ huỷ bỏ tu vi, trục xuất Kiếm Tông!"

"Nhưng mà. . . . . Nếu có thể được Diệp tiền bối coi trọng và thu làm đệ tử, vậy chẳng khác nào chân đạp mây xanh."

"Đúng vậy, dù không thể bái nhập Thảo Đường nhưng cũng không thể gián tiếp trở thành một thành viên của Thảo Đường."

"Nhưng mà. . . . . . Huynh đệ à, hình như ngươi không phải kiếm tu?"

"Ta? A, đúng là không phải, ta chỉ muốn đến nhìn xem phong thái của Diệp tiền bối thôi."

Kiếm tu hoặc là những người tu đạo khác đều đi tới nơi đây.

Chỉ vì muốn nhìn thấy Diệp Thu Bạch.

Lần này chiêu thu đệ tử, mấy người Hồng Anh cũng đi theo Diệp Thu Bạch.

Chỉ có Ninh Trần Tâm không có tới.

Nghe nói bên trong Thư Trai phát hiện một người tâm thuật bất chính, dẫn tới tẩu hỏa nhập ma.

Tạo thành nhiều vụ giết chóc ở Trung Vực.

Ninh Trần Tâm tự mình đi xử lý việc này.

Giờ phút này, Thanh Vân kiếm tông bắt đầu chiêu thu đệ tử.
Bạn cần đăng nhập để bình luận