Thiên Kim Thật Giả Hợp Tác Với Nhau

Chương 990:

Chương 990:Chương 990:
Chương 990:
Cô cần thận kiểm tra vị trí bị mũi tên sét trời tấn công thì không thấy có vết thương.
Sét trời xuyên qua thân thể, còn phát điện giật toàn thân Diêm Vương nhưng cũng không để lại quá nhiều dấu vết, ngược lại thì quần áo và lễ phục trên người đã bị thiêu rỤi.
Cũng đã trễ nên không tiện đến phòng Tô Húc Dương xin quân áo, đành phải để anh mặc một cái quân lót mà ngủ một đêm.
Tô Vân Thiều lo lắng cho vết thương của Diêm Vương, nắm tay anh không ngừng truyền nguyên khí vào trong cơ thể anh, trong lúc đó lại nghĩ đến câu nói của anh. Sau khi Đào Yêu đánh cược với Thiên Đạo, cô cũng đánh cược với Thiên Đạo cái gì sao?
Thiên Đạo thích đánh cược với người như vậy, hay là nói Thiên Đạo có nguyên nhân không thể không đánh cược?
Mà chuyện này thì có liên quan gì đến âm mưu của Cố Phóng chứ?
Trong phòng an tính lại, hệ thống nhìn thoáng qua Diêm Vương đang ngủ say, lòng còn sợ hãi mà trở về phòng bên cạnh.
Nó vốn muốn tới nghe lén một chút tình báo, ai biết ngoài ý muốn xem được toàn bộ câu chuyện, bởi vậy càng thêm sùng bái Tô Vân Thiều. Tô Van Thiều chính là ông lớn có thể đem sét trời khiến Diêm Vương bị thương xếp thành hạc giấy, nó có thể không sùng bái được sao?
Chết tiệt, tại sao nó lại không thể nhớ được ký ức khi làm khí linh của Bút Phán Quan ở kiếp trước chứ? Nếu nhớ được thì nó sẽ có lý do chính đáng di theo chị gái rồi!
Đêm đó, Tô Vân Thiều mơ một giấc mơ rất dài.
Cô biết mình bởi vì chuyện xảy ra vào buổi tối đã kích thích trí nhớ kiếp trước, cũng không muốn lãng phí cơ hội mà Diêm Vương đã phải trả giá đắt nên rất nghiêm túc quan sát.
Đó là một bãi hoang tàn chất đầy gạch đá vỡ vụn, cao ốc sụp đổ, mặt đất cháy đen, máu tươi văng tung tóe khắp nơi, có người ngã xuống, tay chân cụt hết cả.
Một trận chiến đẫm máu đã diễn ra ở đây.
Tàn khốc hơn chính là, trong tầm mắt chỉ thấy thi thể con người, đủ để thấy được đây là trận chiến giữa người với người, tự giết hại lẫn nhau mà không rõ lí do.
Đềm kỹ chỉ tiết lịch sử trong quá khứ, có rất nhiều ví dụ về việc con người phát động chiến tranh vì những ham muốn ích kỷ, và lần này cũng có thể không phải ngoại lệ.
Tô Vân Thiều không muốn vì quá kích động mà bị đẩy ra khỏi mộng cảnh, nên cố giữ bình tĩnh và tiếp tục quan sát.
Cô nhìn thấy trên lưng mình đang đeo một thanh kiếm gỗ đào bị sét đánh có phần khác với kiếm Lôi Minh, chắc hẳn là thanh kiếm đã rèn được sau khi Đào Yêu đánh cược với Thiên Đạo.
Tô Vân Thiều bước đi trên đống đổ nát, đi theo phía sau là mấy đạo sĩ Huyền môn không còn trẻ nữa, nhìn kỹ thì đúng là Quách Uyễển Thanh bị gãy một tay, Khúc Vu Hoa bị hủy dung, Đông Kiến Bạch chỉ có thể ngồi trên xe lăn, sắc mặt mỗi người đều rất nặng nề.
Tô Vân Thiều ho khan hai tiếng, mặt không đổi sắc lau máu trên khóe môi: "Tuệ Tâm đạo hữu khi nào mới đến?"
Quách Uyên Thanh và Khúc Vu Hoa nhìn thấy ánh mắt đây lo lắng của cô, nghe được lời cô hỏi thì sự quan tâm chưa kịp thốt ra đã phải nuốt lại vào. Đông Kiến Bạch mắp máy đôi môi trắng nhợt, cũng không biểu lộ bắt cứ lời quan tâm nào.
Bọn họ đều biết rằng cơ thể của Tô Vân Thiều bây giờ đã sức cùng lực kiệt, bất kỳ lời quan tâm nào trong lúc này cũng đều vô ích.
"Trong trận chiến mấy ngày trước Tuệ Tâm đạo hữu đã bị mù cả hai mắt, sợ là phải chậm mắt vài ngày mới có thể đến được." Đông Kiến Bạch nhắm mắt lại, che giấu nỗi bi thương ở đáy mắt.
"Vậy à.” Tô Vân Thiều gật dau"Vay cứ để Tuệ Tâm đạo hữu dưỡng thương cho tốt đi đã, chỗ này còn có tôi."
Nghe vậy, Quách Uyen Thanh, Khúc Vu Hoa, Đông Kiến Bạch đều không nói gì.
Trong suốt những trận chiến dày đặc và kéo dài liên tục, các vị đạo hữu từng kề vai chiến đấu bên người cứ lần lượt một người lại một người ngã xuống, và mỗi người trong số họ đã phải trả một cái giá thật lớn.
Dường như Tô Vân Thiều là người duy nhất trong số họ có sức khỏe tốt, có vẻ như bị thương không nghiêm trọng lắm, nhưng toàn bộ vết thương đều giấu ở trong cơ thể chứ không lộ ra bên ngoài. Chờ đến khi biểu hiện ra thì cũng là lúc cô kết thúc sinh mệnh.
Tính mạng của mỗi người bọn họ đều được Tô Vân Thiều liều mạng cứu về, cũng không đếm hết được số lần Tô Vân Thiều cứu họ, có vài người kịp thời cứu trở về, có vài người vĩnh viễn ngã xuống.
"Có cái gì có!" Một con Mèo Đen cao nửa người nhảy xuống từ mái nhà đổ nát, đi vài bước đã đến bên cạnh Tô Vân Thiều, đuôi phía sau phe phẩy, đúng hơn là có hai cái.
Mèo Đen hai đuôi hung tợn nói: "Các môn các phái của giới Huyền môn đã bị tiêu diệt gần hết, thân thể của cô cũng đã thành cái sàng rồi còn lấy đâu ra sức lực mà đòi đấu với Cố Phóng chứ?"
Trên mặt Tô Vân Thiều không có nửa phần dao động, tay trái nhẹ nhàng vuốt qua sau lưng Mèo Đen hai đuôi, nơi đó có ba vết thương sâu tận xương đã được bịt lại bằng băng vải, mơ hồ có thể nhìn thấy vết máu đang chảy ra.
Bạn cần đăng nhập để bình luận