Thiên Kim Thật Giả Hợp Tác Với Nhau

Chương 399:

Chương 399:Chương 399:
Chuong 399:
Mẹ Chu phải bận rộn với công việc kinh doanh và chăm sóc gia đình, bà ấy không thể phân thân để làm nhiều việc được, vì vậy bà ấy đã giao việc này cho con gái mình.
Anh trai của Chu Hồng không có tiền liền muốn đem đồ đi cầm cho nên không có nhiều quần áo, vì vậy công việc thu dọn cũng rất dễ dàng.
Điều mà Chu Hồng không ngờ tới là dưới gối của anh trai bà ta có mấy tắm thiệp sinh nhật được viết sẵn, chữ trên mỗi tắm thiệp đều viết như chó bò, rất xấu, nhưng chữ viết này lại tốt hơn chữ viết ghi tên trong sách giáo khoa của anh ta.
Em gái, sinh nhật vui vẻ.
Lần trước anh thấy em đi ngang qua một cửa hàng giày, cứ nhìn chằm chằm vào một đôi giày da ở trong đó, anh nghĩ là em rất thích, anh mua tặng cho em, một cô gái mười sáu tuổi sao lại không có một đôi giày da đẹp được?
Anh trai yêu quý của em.
Vào lúc đó, Chu Hồng chợt hiểu tại sao anh trai của bà ta đã thề là sẽ không bao giờ trộm cắp nữa mà lại nuốt lời.
—— Đôi giày da này quá đắt, mẹ Chu sẽ không cho anh ta tiền, nhưng sắp đến sinh nhật của bà ta, nếu anh ta không đi ăn trộm thì sẽ không mua nỗi. Nghĩ đến cảnh anh trai trước khi chết vẫn ôm chặt chiếc ví đã trộm, Chu Hồng vừa khóc vừa ôm chặt tam thiệp chúc mừng sinh nhật, trong lòng tràn ngập sự hối hận và áy náy.
Trong hiện thực, dì Hồng đang nằm trên giường đã khóc nức nở vì khổ sở, nước mắt lăn dài trên khóe mắt.
Khóc lóc một hồi, cảnh trong mộng cũng theo đó mà thay đổi.
Vẫn là căn hộ cũ đã ở nhiều năm, màn đêm ảm đạm, chiếc quạt cũ kỹ phát ra tiếng lạch cạch, lũ muỗi phiền phức vo ve bay tứ tung và những đốm nhang muỗi bốc khói đỏ rực dưới chân.
Chu Hồng đang ngồi ở trước bàn học chăm chỉ làm bài tập dưới ngọn đèn, bên cạnh là một đống sách "Đề Thi Thử Đại Học","Đề Cương Ôn Tập", v. v.
Ba năm đã trôi qua, bà ta đã là một học sinh cấp ba chuẩn bị tham gia kỳ thi tuyển sinh đại học.
"Bang bang bang”, bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa.
Ngay sau đó, có tiếng dép nhựa giam lên nền gạch, mẹ Chu chạy tới mở cửa, nhỏ giọng năn nỉ: "Hai tháng nữa Hồng Hồng sẽ thi đại học, con bé đang làm bài trong phòng, ông nhẹ một chút, đừng quấy ray nó."
"Quay ray nó?" Ba Chu hừ lạnh một tiếng, đập chai rượu trong tay vào góc bàn kêu loảng xoảng, mảnh thủy tỉnh văng tứ tung ở dưới sàn nhà. Âm thanh truyền vào trong phòng, Chu Hồng cắn môi, dùng sức ấn bút trong tay khiến tờ giấy thi bị phá nát.
"Chỉ là một đứa lỗ vốn, tuổi còn trẻ, lớn lên chẳng xinh đẹp gì, nhưng đã sớm học được cách đào mỏ đàn ông. Thế nào, mày chê tao là một ông già không thể kiếm tiền sao?"
Ba Chu cố tình cao giọng,"Nếu mày nghĩ tao không thể cho mày một cuộc sống tốt, thì nhanh chóng tìm một người đàn ông giàu có mà kết hôn!"
"Giống mẹ mày muốn khuôn mặt thì không có khuôn mặt, muốn thân hình cũng không có thân hình, chỉ có thể đi theo một tên hèn hạ như tao. Mặt mày tuy khó coi nhưng lại biết ăn nói, nhìn đồ mày mặc xem, có cái nào không phải của người có tiền, đại tiêu thư nhà giàu mới có thể dùng... 2”
Ba Chu ngồi trong phòng khách vừa uống rượu vừa ăn đậu phộng, không biết là say thật hay mượn say để chửi bới, quay lưng về phía phòng Chu Hồng mà nói rất nhiều.
Đôi mắt Chu Hồng đỏ hoe, cũng không làm được câu hỏi nào trong đề thi, bà ta cũng không dám khóc, nếu bà ta dám khóc một tiếng, ba Chu sẽ mắng nhiều hơn.
Bà ta không hiểu người ba thuở nhỏ từng đẩy chiếc xích đu lên cao làm bà ta vui vẻ và cho bà ta đi học đàn dương cầm tại sao lại trở thành bộ dáng như bây giờ.
Phải, đúng là bà ta có mục đích riêng khi kết giao với Oản Oản.
Trong nhà không thể cho bà ta một cuộc sống tốt, bà ta ra ngoài kết bạn với con gái nhà giàu để đạt được mục đích của mình là sai sao?
Chẳng lẽ bà ta phải cam chịu quỳ gối dưới chân bạn học, vẫy đuôi như một con chó để lấy lòng sao?
Kỹ năng đầu thai của bà ta không tốt, không biết đầu thai vào trong bụng của nhà giàu, bà ta còn cách nào khác đâu chứ.
"Một đứa con gái mười bảy tuổi mặc toàn đồ hiệu, mỗi một cây bút đều là hàng nhập khẩu, còn uống rượu Tây, lão già đây uống rượu phải ghi nợ, còn phải uống loại rượu rẻ tiền nhất, khắp thiên hạ còn có loại đạo lí này nữa sao? Mày sinh ra đã mắc bệnh công chúa rồi, nhưng không có mệnh làm công chúa cả đời, nhà chúng tao nuôi không nổi một đứa con gái kiều quý như mày..."
Ba Chu say rượu thậm chí còn nói nhiều hơn cả người phụ nữ nhiều chuyện nhất trong tiểu khu, từng dao chọc vào lòng tự trọng cực cao của Chu Hồng.
Lúc trước, bà ta cũng từng là một cô công chúa nhỏ sống trong căn nhà hai tầng có sân vườn, mặc bộ váy công chúa xinh đẹp, đi đôi giày da bóng lộn, được ba dùng xe ô tô riêng chở đến nhà cô giáo dạy piano, nhưng tất cả những điều đó đã bị hủy hoại bởi việc ba của bà ta chơi cổ phiếu thất bại.
Chu Hồng ngắn người ngồi trước bàn, không biết thời gian đã trôi qua bao lâu, cho đến khi bụng bà ta réo lên, bà ta liếc nhìn chiếc đồng hồ đắt tiền trên cổ tay mà Oản Oản đưa cho bà ta, đã hơn một giờ sáng.
Bà ta nhẹ nhàng mở cửa, những mảnh vỡ của chai rượu và nền gạch loang 1I6 rượu trong phòng khách đã được thu dọn sạch sẽ, trên bàn ăn có một đĩa bánh bao hap.
Chu Hồng nhìn sang căn phòng của ba mẹ, cửa đã mở ra nhưng bên trong tối đen như mực, bà ta biết lúc này mẹ Chu đã lái xe đi tới một nơi rất xa để mua thịt heo, bởi vì thịt heo ở đó rất tươi và rẻ, có thể kiếm thêm một chút tiền lời.
Bạn cần đăng nhập để bình luận